Từ nhỏ Điềm Nhi   thích tên , trong nhà đông  chị em ai cũng  tên   đàng hoàng, nhưng đến lượt nàng là   gọi Cục Đường Cục Đường, hễ nhắc đến đồ ngọt là luôn kèm theo một câu: chắc chắn thứ  Cục Đường quen lắm, vì đều ngọt cả mà.
Điều  khiến cô bé  sầu, càng lớn càng buồn, bảy tám tuổi  léo nhéo đòi  đổi tên, nhưng mẫu  bảo đấy là tên tổ mẫu đặt. Nàng  tìm tổ mẫu, tổ mẫu nghễnh ngãng,  với bà chuyện  bà    chuyện khác,  với bà  đổi tên, bà   hoa hồng nở ngoài cửa, tóm  là  đổi tên .
Sau đó cha đến thư viện quận Đông dạy học, nàng cùng các  chị theo  dọn đến quận Đông,  còn cơ hội tìm tổ mẫu đòi đổi tên nữa.
Năm Điềm Nhi chín tuổi, Ngũ thúc đến quận Đông du học, ở nhà cô bé mấy ngày,  theo chú  ngoài một tiểu đồng tên Thanh Tùng thì còn  một thiếu niên  mười ba mười bốn tuổi, Ngũ thúc  đó là học trò của , lúc giới thiệu gọi   là Lý Hằng.
Chính cái  tên Lý Hằng   đem đến cuộc đời cô bé một biệt danh  xóa cũng  phai – Sỏa Bạch Điềm*.
(*Cụm từ để chỉ những  ngây ngô ngốc nghếch mà vẫn đáng yêu.)
“Đói c.h.ế.t  mất, nha đầu, nhanh đem bánh cuốn lên đây, cũng lấy thêm ít dưa muối   nữa.” Lý Hằng chà xát hai tay,  xuống cạnh Bạch Nhuận Triết, thấy tiểu nha đầu một bên  phản ứng,  lập tức duỗi chân đạp  băng ghế.
Điềm Nhi bực  thở hắt , phớt lờ  , cúi đầu tiếp tục ăn uống,   ăn cơm xong còn  may giày cho cháu gái nữa, chị gái với  rể sắp từ Lục Thương đến, nếu   nhanh thì  kịp mất.
“Sao vẫn  ?” Nhân lúc  chuyện với Bạch Nhuận Triết, Lý Hắng ngẩng đầu  tiểu nha đầu bên cạnh.
Vì băng ghế cứ  đá quá phiền, Điềm Nhi hung dữ trợn mắt,   phiền c.h.ế.t  , từ năm ngoái  quân đội Đông phủ, hễ  nghỉ là  mò đến nhà nàng ăn chùa uống chùa,  chuyện trời đất với Đại ca cũng  thôi, đằng  cứ thường xuyên sai khiến ,   bưng  rót nước thì cũng là lấy bát lấy đũa, phiền phức quá!
“Muội ăn xong .” Đặt đũa xuống, nàng thưa với Đại ca một tiếng, đây là quy định của nhà bọn họ, cơm nước xong nhất định  thưa với trưởng bối  mới  rời bàn, cha    ở nhà thì  trai là lớn nhất, dĩ nhiên sẽ thưa với  trưởng.
“Muội xới cơm giúp Tuyết Thành .” Bạch Nhuận Triết dặn em gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-phu-ky-truyen/chuong-77.html.]
Tuyết Thành là tên tự của Lý Hằng.
Điềm Nhi phồng má, “ò” một tiếng  bé từ trong họng, nàng  kính nể Đại ca, vì Đại ca tri thư hiểu lễ, học vấn  cao, trong nhà vẫn luôn lấy học vấn để “luận  hùng”, nên nàng  bao giờ  trái ý Đại ca, nhưng Đại ca cứ  xưng  gọi  với cái gã Lý Hằng , còn cực kỳ  thiết.
Xách làn trúc xuống bếp lấy ít bánh cuốn nóng,  lấy nấm ngâm tương mới  từ trong hũ , bưng lên phòng ăn,   đưa thẳng cho gã  nên nàng chỉ định đặt xuống góc bàn, nhưng   như  mắt mọc  gáy,   chuyện với Đại ca  vươn tay nhận đồ – hình như   cao thêm , tay chân dài thật đấy.
“Chiều nay bên Trương gia sẽ   đến,  nữ quyến, mẫu   ở nhà,  nhớ  phụ đấy.” Điềm Nhi xoay  toan  thì Bạch Nhuận Triết gọi nàng .
Trương gia? “Trương gia nào?” Điềm Nhi hỏi.
“Trương gia ở huyện Triển Bình.” Bạch Nhuận Triết trả lời em gái một cách “ý tứ”.
“Muội  rảnh!” Dẫu  là Đại ca đáng kính đến mấy thì nàng cũng  đồng ý chuyện , xoay gót  thẳng  cửa.
Lý Hằng  bóng lưng cô nhóc rời ,  , “Còn   khiến con bé ghét hơn cả  ?”
Bạch Nhuận Triết  lắc đầu, “Con gái trong nhà lớn , chắc là  hổ  mà.”
Lý Hằng  hiểu.
Bạch Nhuận Triết mới giải thích, “Trương Thục Ngân ở Triển Bình là đồng môn của phụ  , ngày xưa từng đùa,      thông gia, năm ngoái bà thím nhà ông  đến  khách, cảm thấy tiểu  điềm đạm, thế là bảo  để nó đính hôn với Nhị lang nhà bà.”
Lý Hằng gật đầu,    cửa đầy thâm ý.