Còn nửa tháng nữa là nàng sẽ tròn mười hai, Điềm Nhi tựa bên khung cửa thở dài… Đại tỷ đính hôn cũng năm mười hai tuổi, mấy chị họ cũng  chồng lúc mười hai mười ba tuổi, hình như con gái nhà họ Bạch  một ai tránh  “lời nguyền”  cả.
Có điều… Nàng  cam tâm chút nào, chị gái với  rể là thanh mai trúc mã, từ nhỏ   tình cảm nên lúc đính hôn mới  thể vui vẻ như thế, còn  ngay tới Nhị lang nhà họ Trương tròn dẹt   cũng  . Chỉ   với em trai là từng gặp  ,  bảo bảo dáng dấp  tệ, nhưng em trai    đó trông giống cá nheo*… Lại nghĩ ngay đến Đại lang nhà Tiền phu tử bên cạnh mà  cũng khen luôn mồm, nàng  cảm giác lời của em trai đáng tin hơn, chí ít cả hai đứa đều thống nhất cảm thấy Tiền Đại lang nhà bên trông giống khỉ đột!
(*Cá nheo là loại cá da trơn  giống cá trê, tuy nhiên cá nheo chỉ  2 râu, cá trê  đến 4-6 râu.)
Sau  thứ ba  kim đ.â.m  tay, nàng ném phứt kim chỉ  rổ, lấy  một tờ giấy lớn  tủ, vuốt tật phẳng, bắt đầu cầm bút luyện chữ, đây là một trong những cách giúp nàng  thể  định tâm trạng.
Đang  thì bỗng thấy ngoài cửa tối mù, ngẩng đầu lên, trông thấy gã Lý Hằng ăn cơm chùa đang   bệ cửa  , thấy nàng ngẩng đầu  ,  ló đầu tới  nàng  chữ, “Bắt đầu tập cuồng thảo  đấy ?”
Cuồng thảo cái gì! Rõ ràng là Hành thư! Có điều,  điều  tháu tí thôi, vì nàng đang buồn bực mà!
“Quá nắn nót.” Hắn đánh giá về chữ  “cuồng thảo” của nàng, “Bài “Lị Dương hành”  Bạch Trường Thị sáng tác lúc quan sát chiến trường  Việt Sơn lâu, cho nên   phóng khoáng , chữ của  sắc quá.”
“Nói cứ như thấy bản gốc   bằng.” Nàng lẩm bẩm, đặt bút xuống, định vứt tờ giấy   nửa  .
   thò tay  giật lấy bút của nàng, đồng thời xoay hướng giấy  bàn ,  tiếp nửa còn  của bài thơ. Quả đúng là cuồng thảo, nước chảy mây trôi, hùng tâm tráng khí, qua từng con chữ còn  thể loáng thoáng cảm nhận khói lửa nổi lên.
Nàng  nén nổi liếc  một cái, luôn cảm thấy   là công tử nhà giàu,  quan tâm thế sự,   trong nhà đưa  nhập ngũ là để bào mòn sự kiêu ngạo  ,  ngờ thế mà cũng  ưu điểm, chí ít là chữ   tệ, “Ngũ thúc nhà   thích Thảo Thư.” Hắn là học trò của Ngũ thúc thì    thể giỏi Thảo thư như  ? “Ông  đúng là sư phụ giỏi, nhưng hai  là hai cá nhân riêng biệt, điều ông   thích   nghĩa là  cũng ghét.” Lý Hằng cho rằng nha đầu    hiểu nhầm về định nghĩa “sở thích”.
“Nếu Ngũ thúc  thích thì sẽ  dạy  khác.” Nàng trả lời.
“Thứ  , tất nhiên  tự đạt .” Hắn  đầy thâm ý.
“… Nói thế, tức là  tự học?” Nàng chỉ  chữ cuồng thảo  giấy.
Hắn nhướn mày, ngầm chấp nhận cách  của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tay-phu-ky-truyen/chuong-78.html.]
Điều  khiến nàng  khỏi xúc động, nên  nàng  bắt đầu luyện chữ từ năm sáu tuổi, cho tới nay  năm năm mà cũng chỉ mới đạt chút thành tựu về thư pháp,  theo Ngũ thúc chắc chắn  chỉ suốt ngày luyện chữ, hơn nữa còn phục vụ trong quân đội, lấy   thời gian luyện tập thứ khác? “Huynh còn  kiểu chữ gì nữa?”
Tiếp  đấy, Lý Hằng   bài thơ “Lị Dương hành” bằng kiểu chữ  nhất của , cuối cùng còn đề cả tên.
Có lẽ do   tài  chữ nên từ đó trở , nàng  ghét  như  nữa, chỉ cần   gọi nàng là Sỏa Bạch Điềm thì nàng vẫn  thể  chuyện vài câu với .
Năm Điềm Nhi mười ba tuổi, Trương gia Triển Bình vốn hẹn sẽ tìm bà mai đến cửa cầu hôn, nhưng mùa Xuân còn  qua, bỗng từ  nhảy  một Lý gia ở biên thành cho bà mai đem lễ đến cửa cầu hôn.
Phu nhân Bạch gia  hiểu chuyện gì đang xảy , lập tức sai con út đến thư viện gọi trượng phu về, cả nhà  tấm thiệp của Lý gia biên thành mà lấy  khó hiểu.
Có  đưa nhầm ? Nhà bọn họ chẳng quen ai là Lý gia ở biên thành cả.
Rồi Ngũ thúc Bạch Cư Thiền tới, qua chú  mới   lai lịch của Lý gia .
Vợ chồng Bạch thị bàn bạc với , cuối cùng vẫn từ chối lời cầu hôn, vì bọn họ cảm thấy con gái nhà   hợp với kiểu gia cảnh như nhà họ Lý…
***
Cuối mùa Xuân năm Bính Tuất, Nhị công tử của phủ Đô hộ Bắc quận tổ chức lễ thành hôn, biên thành ngập trong hỉ sự.
Lý Diệc Hằng  là  trưởng cũng tham dự hôn lễ của em trai, xong xuôi thì ghé thư viện quận Đông quận thăm hỏi sức khỏe của nàng dâu tương lai nhà  – đành chịu , vợ còn nhỏ quá, nhà ngoại  chịu thả .
Năm , Điềm Nhi vẫn  tròn mười sáu.
Từ  mùa Đông cùng  bài thơ “Lị Dương hành”, Lý Hằng  rời khỏi quận Đông, mấy năm  đó chỉ   quân đội phương Bắc, nên đây là  đầu Bạch Điềm Nhi gặp   trong bốn năm qua.
Khác với thiếu niên mặc quân phục lấm bẩn trong trí nhớ, Lý Hằng của ngày hôm nay  là  trai hai mươi tuổi cao lớn, thậm chí còn cao hơn Bạch Nhuận Triết nửa cái đầu,  đằng đấy  khác gì pho tượng.