Chắc chắn là  ai đó trộm mất ! Sao nhà bố    trộm đột nhập  chứ? Lẽ nào bố  gặp nguy hiểm gì ?
 
Tim Thẩm Ngôn hẫng một nhịp, trong lòng bất an căng như dây đàn, sắc mặt cũng  tái .
 
Lòng bàn tay  siết chặt, tim đập thình thịch, cả  run lên bần bật.
 
Thẩm Chi Chi liếc nhanh qua bọn chúng,  đến mấy chục , một  cô tuyệt đối  thể đ.á.n.h ,  khi còn toi mạng cả .
 
Cô  liếc sang Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý, bất giác thở dài. Sức chiến đấu của hai đứa  còn chẳng bằng một góc của .
 
Thế nhưng, bức tượng Phật đầu bằng ngọc bích trắng đặt  bàn, đôi mắt Phật tĩnh lặng và an tường như đang  thẳng  cô. Cô xoa xoa lòng bàn tay, tuyệt đối  thể để lũ   mang bức tượng  .
 
Đây là vật quan trọng nhất mà Từ Quan Lan để  cho cô.
 
 bây giờ mà cướp trắng thì chắc chắn  xong, mấy chục gã đô con  mắt   dạng .
 
Thẩm Chi Chi khẽ nhếch môi, dáng  uyển chuyển, thướt tha bước : “Các vị, đều là hiểu lầm thôi, chúng  đến đây để bàn chuyện  ăn,  liên quan gì đến cảnh sát cả.”
 
Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý ngẩn , bàn chuyện  ăn? Bàn chuyện gì chứ, chẳng lẽ bà cố định  ăn với lũ trộm cắp  ?
 
Cả hai tức sôi máu, bà cố còn  nhiều với lũ   gì, báo cảnh sát tóm gọn chúng  là xong chứ?
 
“Cô em xinh ,   chính cô  báo cảnh sát, giờ  bảo là hiểu lầm, cô coi chúng  là lũ ngốc để đùa giỡn ?” Gã cầm đầu lên tiếng, giọng nhàn nhạt. “Bắt hết chúng , ném xuống vùng biển quốc tế cho cá ăn. Dù  ở đó, ngày nào   vài  c.h.ế.t mới là chuyện lạ.”
 
Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý lúc  mới sững sờ, cuối cùng cũng hiểu  dụng ý của bà cố.
 
Bây giờ đừng  đến chuyện báo cảnh sát, e là ngay cả việc rời  cũng  thể.
 
Bà cố đang dùng kế hoãn binh để kéo dài thời gian.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-165.html.]
 
Cả hai vô thức quan sát địa hình, nhanh chóng tìm kiếm một lối thoát hiểm phòng khi  động thủ.
 
Họ  , hít một  thật sâu, ánh mắt trở nên kiên định lạ thường. Hôm nay, nếu  đợi  viện binh mà  đơn thương độc mã chiến đấu, dù   đ.á.n.h c.h.ế.t, cả hai cũng  thể để bà cố chịu dù chỉ một chút tổn thương.
 
“Bọn em cũng là  đầu tới đây,  từng trải sự đời, thấy các  phô trương thế  đương nhiên là sợ .” Thẩm Chi Chi khẽ đảo mắt, giọng mềm mại.
 
Giọng cô ngọt ngào nũng nịu, khiến   khó lòng đề phòng. “Trong  các , chỉ cần một   tay thôi cũng đủ đ.á.n.h c.h.ế.t bọn em .”
 
Gã chủ quán bar vội vã khúm núm thuật  lời cô cho  đàn ông   ghế sô pha. Một thứ gì đó lấp lánh  ghế bất chợt loé lên, chiếu  mắt Thẩm Chi Chi.
 
Lúc  cô mới nhận   ghế sô pha còn  . Hắn ẩn  trong bóng tối, nếu  để ý kỹ, cả ba  họ   phát hiện .
 
Hắn mặc một bộ trường sam màu đen, đeo kính râm,  khó để  rõ vẻ mặt.   cây gậy  đầu quỷ mà  đang nắm chặt trong tay,  khó để nhận  đây là một nhân vật  đơn giản.
 
Xung quanh, đám đô con  họ chằm chằm như hổ rình mồi, còn kẻ   vô cùng bí ẩn, tình thế của họ lúc   hề lạc quan chút nào. Càng như , họ càng  thể hành động thiếu suy nghĩ.
 
Cô chớp chớp đôi mắt ngây thơ, ánh lên vẻ trong sáng đến mức trông  phần ngốc nghếch.
 
Gã chủ quán bar híp mắt: “Cô bé tuổi còn nhỏ mà ăn  lanh lợi phết nhỉ. Nói xem, cô đến đây bán thứ gì?”
 
“Nghe  ở đây  thể bán đồ cổ, đúng  ạ?” Thẩm Chi Chi yếu ớt hỏi. “Em  một chiếc vòng tay phỉ thúy,   là từ thời Bắc Chu,    đáng tiền .”
 
“Ai  với cô là chúng  bán đồ cổ? Có  lũ cớm phái các  đến ?” Gã chủ quán bar lúc  tỏ  vô cùng thận trọng.
 
Vừa  khi đám cảnh sát ập ,   c.h.ế.t sững trong giây lát.
 
Gã chủ quán bar  thể nào ngờ rằng   cẩn thận như , năm nào cũng lót tay cho đủ các ông lớn, luồn cúi đủ các thế lực, ngấm ngầm thực hiện các giao dịch quyền sắc. Mấy năm nay, nhờ sự che chở của những kẻ đó, quán bar của  lên như diều gặp gió, trở thành quán bar  yêu thích nhất Kinh Châu, một địa điểm check-in nổi như cồn  mạng.