Vừa  lúc  trở về, bố  cứ thế   đất,  một chút  thở. Cậu còn cố ý kiểm tra, ngay cả  thở cũng  .
 
Lúc đó  sợ đến mức chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. Chuyện cũ hiện về  mắt, thực  bố  cũng  vất vả, mỗi ngày   chọc cho tức đến râu ria dựng ngược, công ty cũng  cả đống chuyện chờ ông giải quyết.
 
Người mới năm mươi tuổi mà    nhiều tóc bạc, nếp nhăn  mặt cũng nhiều hơn hẳn.
 
Nước mắt  cứ thế trào , ôm chặt cổ bố, nỗi chua xót dâng lên trong lòng, lời  cũng nhiều hơn.
 
Cậu và bố  bao lâu    chuyện nhiều như ? Chắc là từ  lâu , từ hồi tiểu học? Có lẽ là mẫu giáo. Sau ,  và bố càng ngày càng ít  chuyện, đến khi lên cấp hai, họ gặp  là cãi , khiến    kẹp ở giữa, khó xử vô cùng.
 
Rồi đến cấp ba, đại học,  nghiệp  ,  giới giải trí,  cũng ít khi về nhà. Hai cha con gặp mặt là cãi  ỏm tỏi. Cãi   trở thành một phương thức giao tiếp của họ.
 
Thẩm Ngôn cũng lười về nhà, lười cãi  với bố. Lần  nếu   bà cố,  và bố chắc chắn sẽ cãi  từ đầu chương trình đến cuối chương trình.
 
 khi thấy bố  như   đất,  vô thức cảm thấy   lạnh toát. Một  khỏe mạnh như  mà cứ thế   ?
 
Cậu lập tức quỳ xuống đất, đầu óc ong ong, nỗi đau thương to lớn khiến      gì, nước mắt  kìm  cứ tuôn .
 
Cậu còn  kịp hòa giải với bố,   đột nhiên thành  thế ? Cậu  nức nở, chỉ cảm thấy trong lúc mơ hồ, hình như  thứ gì đó đang động đậy trong lòng .
 
 nỗi đau quá lớn khiến   kịp phản ứng gì, chỉ  thể ôm bố mà .
 
Cho đến khi Từ Chi Ý hét lớn bên tai,  mới ngẩn . Gì cơ, bố  sắp sống , chẳng lẽ là c.h.ế.t  sống  !
 
Chẳng lẽ bố    chọc tức đến tỉnh ?!
 
Cậu sợ hãi vội buông bố ,  đó liền thấy Thẩm Trấn Sơn   siết cổ đến mức chỉ còn  trợn trắng mắt, há miệng thở hổn hển.
 
Thẩm Ngôn: “...”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-173.html.]
Bây giờ  quỳ xuống xin , liệu bố  tha thứ cho  ?
 
Hắn thật sự   ý định đại nghĩa diệt  "
“Bố, con... con thật sự  cố ý.” Thẩm Ngôn vội vàng quỳ sụp xuống, cúi đầu lí nhí, “ lúc nãy... bố thật sự  thở nữa.”
 
Bà Vu Tuệ Hiền trĩu mắt xuống, xót xa giải thích: “Bố con ngủ là sẽ ngưng thở. Tật   từ lâu lắm , bệnh cũ cả thôi,  đáng ngại . Chỉ là  đầu con  nên khó tránh khỏi  dọa sợ.”
 
Ánh mắt Thẩm Ngôn chấn động mạnh,  ngẩng phắt lên  ông Thẩm Trấn Sơn: “Từ bao giờ  ạ? Sao con   ?”
 
Ông Thẩm Trấn Sơn  xòa, chẳng hề để tâm: “Ôi dào, chẳng  gì to tát, chỉ là mấy bệnh vặt thôi. Con bận công việc nên bố  , cũng  ảnh hưởng gì đến sinh hoạt cả.”
 
Nghe bố  , ánh mắt Thẩm Ngôn   đổi. Hình như bố   chút khác so với những gì  vẫn tưởng.
 
Cậu  phần bực bội : “Con là con trai của bố, bố   với con thì  với ai? Bận đến mấy cũng  quan trọng bằng sức khỏe .”
 
Ông Thẩm Trấn Sơn hít mạnh hai : “Mày còn  mày là con trai tao ? Suýt nữa thì tiễn ông già  về trời  đấy.”
 
Tuy miệng thì   nhưng ý  trong mắt ông  chẳng giấu   .
 
Lần , Thẩm Ngôn như trút bỏ hết  gai góc, chỉ cúi đầu trầm tư suy nghĩ điều gì đó. Đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lùng của  dần ánh lên những cảm xúc phức tạp, khó  thành lời.
 
Thẩm Chi Chi và bà Vu Tuệ Hiền đều nhận  sự  đổi tinh tế trong ánh mắt của hai cha con. Thẩm Chi Chi khẽ vỗ lên tay bà Vu Tuệ Hiền, nhẹ nhàng an ủi.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Hôm nay, mối quan hệ của hai cha con xem như   một bước đột phá  hề nhỏ.
 
Ông Thẩm Trấn Sơn thì cứng miệng, Thẩm Ngôn  chẳng chịu thua. Hai  cứ hễ đụng mặt là như lửa với nước, cãi  long trời lở đất, chẳng bao giờ  cơ hội  xuống  chuyện tử tế.
 
Chuyện hôm nay đúng là trong rủi  may.