Thẩm Oánh và Thẩm Siêu liếc , tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống. Họ vỗ vỗ ngực, nghiêm túc : “Bọn cháu lúc nãy đều  chơi,   thể là bọn cháu .”
 
“Cảm ơn    hợp tác, mời   về nghỉ  .” Bà Vu Tuệ Hiền  lên,  tươi  với  .
 
Tô Tử Chanh liếc  Thẩm Chi Chi: “Bà cố,   bà   tiền ? Tấm thẻ đen  trả  cho bà, cháu  dùng  nhé.”
 
Nói xong, cô bé liền dúi tấm thẻ đen  tay Thẩm Chi Chi  chạy biến, sợ Thẩm Chi Chi chạy theo giằng co, giống như  Đông Bắc mừng tuổi .
 
Năm ngoái mừng tuổi, chiếc áo lông ngỗng hơn chục nghìn tệ của cô bé  giằng co đến rách toạc. Nhìn đám lông vịt bay đầy trời, cô bé mới , chiếc áo lông ngỗng hơn chục nghìn tệ của  bên trong  nhồi  lông vịt, chứ   lông ngỗng!
 
Thảo nào cô bé cứ thấy ở miền Bắc âm hai mươi độ mà mặc vẫn lạnh!
 
Cô bé  chỉ mất một chiếc áo, mà còn mất cả chục nghìn tệ và một phần niềm an ủi trong lòng!
 
Lần  cô bé  học khôn, đặt tiền xong là chạy ngay, tuyệt đối  cho bà cố cơ hội giằng co nào!
 
Thẩm Chi Chi  tấm thẻ đen mới  phát hôm qua trong lòng , tâm trạng vốn buồn bực cũng  dịu  một chút.
 
Đứa trẻ Tô Tử Chanh  cũng thú vị phết.
 
“Anh cảnh sát,   hẳn là  dấu vân tay, các  lấy  đối chiếu một chút, chắc sẽ  phát hiện mới.” Thẩm Chi Chi thản nhiên .
 
Chỉ một    phim tuyệt đối  thể vận chuyển mấy món đồ   ngoài , ở đây nhất định còn   khác nội ứng ngoại hợp.
 
Bà cúi mắt  những lá vàng và trân châu,  thất thần.
 
Sao bà  quên mất một đạo lý đơn giản như , tiền  nên để lộ  ngoài. Bà đúng là sống quá thoải mái nên  quên mất lòng tham của con ,  ai thấy sự giàu sang  mà  nổi lòng tham.
 
Thẩm Chi Chi nhíu mày, trong lòng cũng tự nhắc nhở , của cải  thể khoe khoang, nếu  cuối cùng sẽ rước họa  .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-177.html.]
Lần   quá đáng .
 
“Tiểu Ngôn, con đem mấy lá vàng và trân châu  cất giúp  .” Giọng Thẩm Chi Chi nhàn nhạt, vẻ mặt cũng  chút uể oải, chỉ  ngừng xoa nắn bức tượng Phật ngọc trắng.
 
Ánh mắt Thẩm Ngôn trầm xuống  Thẩm Chi Chi một cái, trong lòng  chút hụt hẫng, bà cố  vẻ  vui.
 
“Cụ ơi, cụ   ạ?” Thẩm Ngôn nhỏ giọng hỏi, “Bức tượng Phật ngọc  con cũng cầm giúp cụ nhé.”
 
Thẩm Chi Chi theo bản năng né ,  đó lẩm bẩm: “Không ,  tự cầm .”
 
Thẩm Ngôn  bà ôm chặt bức tượng Phật ngọc trắng  buông tay, liền   gì nữa, chỉ lẳng lặng đem những lá vàng và trân châu  bày ở nơi dễ thấy cẩn thận cất .
 
Từ Chi Ý cũng giúp dọn dẹp đồ đạc, sắp xếp  phòng cho bà cố. Bà Vu Tuệ Hiền dẫn Tiểu A Mãn  vệ sinh, trong phòng chỉ còn  một  Thẩm Chi Chi.
 
Bà cuộn   sofa, ôm bức tượng Phật ngọc trắng mà suy nghĩ  nhiều. Về những ngày ở triều đại Bắc Chu, và cả những ngày  khi xuyên  đến đây, bà đều  nghĩ  nhiều.
 
Tiểu Ngôn, Trấn Sơn và Tuệ Hiền sở dĩ kính trọng và yêu thương bà như , chẳng qua là vì bà  vai vế lớn mà thôi. Giữa họ và bà   vẫn  một  cách.
 
Mọi  yêu thương, kính trọng bà,  lẽ là vì vai vế,  lẽ là vì thấy bà  tiền,  lẽ là vì thấy bà xinh . Bỏ  những cái mác bên ngoài , ai sẽ thật sự quan tâm đến bà?
 
Ai sẽ thật sự quan tâm đến Thẩm Chi Chi? Không ai hiểu  những suy nghĩ thật sự trong lòng bà.
 
Họ đều  bà   mệnh , phú quý cả đời, là  sống thọ trăm tuổi.
 
 ai  , bà  dám c.h.ế.t. Mạng  của bà là do Từ Quan Lan từng bước từng bước cầu xin về, bà  dám c.h.ế.t.
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
Từ Quan Lan, cái tên khốn đó thì  , bỏ  bà một  mà , để  bà một  hưởng thụ sự giàu sang phú quý , đồng thời cũng  chịu đựng nỗi cô đơn vô tận.
 
Kẻ lừa đảo hiểu bà nhất  sớm bỏ bà  mà  tiêu d.a.o tự tại .