Bọn họ  hề  rõ lai lịch của cô gái , chỉ bảo là cụ tổ cô,  đó hì hục khuân cả đống đồ  nhà,  là hành lý của cụ. Bà  dám hó hé nửa lời, cũng chẳng dám hỏi han gì.
 
Bà cứ ngỡ là một  họ hàng xa của nhà họ Thẩm đến nương tựa,  lẽ là một bà cố lớn tuổi nào đó, ai ngờ  là một cô gái trẻ trung, xinh  thế .
 
Bảo bà gọi một cô bé mới ngoài hai mươi là cụ tổ cô, thật sự bà  tài nào gọi nổi.
 
Hơn nữa, liệu cô bé mười mấy đôi mươi  vui vẻ khi  một  phụ nữ ngót nghét năm mươi như bà gọi là cụ tổ cô ? Chẳng  là gọi   già   ?
 
“Bà gọi  là gì?” Thẩm Chi Chi  , giọng  từ tốn.
 
“Cô bé,  chuyện gì ?” Vu Tuệ Hiền  chút ngơ ngác: “Vậy  là  gọi cháu là Chi Chi nhé?”
 
Ba  đàn ông nhà họ Thẩm  Vu Tuệ Hiền  thế, lưng ai nấy đều toát mồ hôi lạnh. Người gần nhất  chuyện với Thẩm Chi Chi kiểu  là Thẩm Ngôn,   “thưởng” combo sét đ.á.n.h và quỳ rạp trong một nốt nhạc.
 
Tiếp theo là đến lượt  ?
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Cụ tổ cô,  con  cố ý  ạ,   phạt thì cứ phạt con!” Thẩm Ngôn lập tức chắn  mặt Vu Tuệ Hiền, ánh mắt  vài phần quật cường.
 
“Ai gia phạt bà   gì? Ta  thích cái tên Chi Chi,   mật lắm.” Thẩm Chi Chi khẽ nhướng mày, gương mặt kiêu kỳ lộ rõ vẻ khó hiểu.
 
Vừa  thấy vị phu nhân  chăm sóc kỹ lưỡng  mặt, nàng  cảm thấy rất有好感, vô cùng  thiết, trong lòng bỗng nảy sinh cảm giác   gần.
 
Đối diện với bàn tay bà đưa , Thẩm Chi Chi cũng  tự nhiên đặt tay  lên, để Vu Tuệ Hiền dắt đến ghế .
 
Nụ  rạng rỡ nở  gương mặt kiêu kỳ của Thẩm Chi Chi, trông nàng  vui vẻ,  hề  chút gì là  mạo phạm.
 
Thẩm Ngôn: “???”
 
Thẩm Trấn Sơn: “???”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-20.html.]
 
Ông cụ Thẩm: “???”
 
Chuyện quái quỷ gì đang xảy  thế ? Bọn họ chỉ  bất kính với Thẩm Chi Chi một chút là suýt  sét đ.á.n.h c.h.ế.t, tại    gọi thẳng tên lão tổ tông mà  những chẳng  gì,  còn chiếm  cảm tình của  nữa?
 
“Vậy  cứ gọi cháu là Chi Chi nhé. Đường xa đến đây chắc cháu vất vả . Cứ coi đây như nhà , nếu  chỗ nào ở  quen thì cứ  với dì nhé.” Trên khuôn mặt  chăm sóc kỹ lưỡng của Vu Tuệ Hiền rạng rỡ ý . Dù  sắp năm mươi nhưng bà   lấy một nếp nhăn,  lên trông như một  chị gái.
 
Bà   thấy cô bé   thấy quý mến, thích vô cùng, chỉ hận  thể đem hết những thứ   nhất  đời dâng đến  mặt nàng.
 
“Không ! Không thể gọi là dì!” Ba  đàn ông nhà họ Thẩm đồng thanh phản đối.
 
Gọi là dì thì loạn hết cả lên ? Vu Tuệ Hiền chẳng  sẽ nhảy vọt mấy đời, trở thành bà ngoại tổ của Thẩm Chi Chi  ? Không , tuyệt đối  , nhà  chỉ  thể  một lão tổ tông duy nhất.
 
Vu Tuệ Hiền  đầu : “Tại ?”
 
Cô bé  mới ngoài hai mươi, chẳng lẽ   gọi bà là dì ?
 
Ông cụ Thẩm thở dài một ,  chậm rãi giải thích: “Là  của bố,   rõ với con từ . Vị ... thật sự là lão tổ tông của nhà họ Thẩm chúng , xuyên  từ hơn một ngàn năm  đến đây.”
 
Vu Tuệ Hiền: “???”
 
Thẩm Ngôn và Thẩm Trấn Sơn gật đầu lia lịa, nghiêm túc : “  đó , thật sự là lão tổ tông nhà . Mẹ mà thành dì của  thì sẽ nhảy cóc mấy đời, lập tức  thêm ba đứa con hiếu cháu hiền đấy.”
 
Hai     đang  cái gì  ? Thế giới  điên ,  là đầu óc bà  vấn đề?
 
Bây giờ là thế kỷ 21  mà còn bày đặt trò xuyên ,  hoang đường quá  mất.
 
“Hôm nay   ngày Cá tháng Tư  nhỉ?” Vu Tuệ Hiền vẫn  thể tin  cái ý tưởng kỳ quặc .
 
“Mẹ,   đây xem mấy thứ   .”