Chà! Tặng cho bố  thì là bộ tứ bảo phòng văn, còn tặng cho   là một thỏi vàng nguyên bảo. Lẽ nào trong mắt lão tổ tông, bố  thì  dáng bậc trí thức nho nhã, còn  thì sặc mùi tiền  ?
 
“Tuệ Hiền , bộ trâm phượng  tặng cho con nhé. Là bộ trâm phượng mà năm xưa khi  còn là Thái hậu, Hoàng đế  lệnh cho Tư Trân Cục đặc biệt chế tác. Ta thấy con đeo lên nhất định sẽ  .” Thẩm Chi Chi lấy  một chiếc hộp nhỏ từ trong rương lớn,  mở , bên trong là một bộ trang sức trâm phượng lộng lẫy, tinh xảo.
 
Vu Tuệ Hiền  mừng  lo: “Tổ cô, như     ạ. Bộ trâm phượng  chắc hẳn  ý nghĩa vô cùng đặc biệt với  mà.”
 
Bộ trâm phượng  chắc chắn là một kỷ vật vô cùng quan trọng đối với cô, cô tuyệt đối  thể nỡ lòng chiếm đoạt .
 
“Cũng  hẳn. Mỗi năm  đều nhận   nhiều trang sức, bộ trâm phượng  cũng  quá quan trọng. Bộ trâm phượng  dùng trong lễ sắc phong Hoàng hậu mới là thứ  thực sự trân quý.” Thẩm Chi Chi vuốt nhẹ mái tóc   thản nhiên : “Có dịp sẽ cho các con xem.”
 
Thế là bộ trâm phượng lộng lẫy và vô cùng quý giá   gọn trong tay Vu Tuệ Hiền.
 
Sau khi tặng quà cho Vu Tuệ Hiền xong, Thẩm Chi Chi lướt qua cô, ánh mắt dừng   một thanh kiếm đồng trong chiếc rương gỗ đàn. Đôi mắt bà chợt hoe đỏ. Đây là thanh kiếm mà cha và nhị ca mang về từ biên ải, lá bùa bình an  đó là do hai vị chị dâu  lên chùa cầu cho bà,  tự tay thêu túi gấm treo lên.
 
Tất cả chỉ để phù hộ cho bà một đời bình an, vô lo vô nghĩ.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Chỉ là thanh kiếm , kể từ khi bà  cung, vẫn luôn  treo ở góc đông nam của tẩm điện. Thẩm Chi Chi vốn lười chảy thây,  hiếm khi luyện kiếm,  ngờ hệ thống cũng mang nó đến đây cùng bà.
 
 bây giờ, dường như Thẩm Chi Chi  tìm  một chủ nhân thích hợp hơn cho thanh kiếm .
 
Bà nhẹ nhàng nhấc thanh kiếm đồng lên, đưa cho Thẩm Ngôn: “Tiểu Ngôn, cái  cho con. Đây là thanh kiếm đồng mà cha   mang về từ biên ải  khi thắng trận trở về. Hy vọng con cũng  thể giống như ông ,  trận dũng cảm g.i.ế.c giặc, trở thành một thiếu niên tướng quân.”
 
Thẩm Ngôn ngơ ngác.
 
Thiếu niên tướng quân? Dũng cảm g.i.ế.c giặc? E là kỳ vọng    của lão tổ tông  đổ bể .
 
Thẩm Ngôn vươn tay đón lấy thanh kiếm đồng từ tay Thẩm Chi Chi. Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Thẩm Chi Chi buông tay, Thẩm Ngôn  loạng choạng tuột tay  thanh kiếm rơi đ.á.n.h cạch xuống sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-22.html.]
 
Sao thanh kiếm đồng   nặng đến thế!
 
Thẩm Ngôn thấy lão tổ tông  thể dễ dàng cầm nó chỉ bằng một tay, cứ ngỡ nó chẳng nặng là bao. Ai ngờ giây tiếp theo, mặt mũi  coi như vứt ,  vắt kiệt sức bình sinh mà vẫn  tài nào nhấc nổi thanh kiếm đồng lên.
 
“Tiểu Ngôn, con yếu quá  đấy.” Thẩm Chi Chi khẽ chau mày, giọng điệu  thản nhiên,  hề  một chút chê bai nào, nhưng  như một đòn chí mạng giáng thẳng  lòng tự trọng của : “Lúc mười tuổi   cầm  nó , con đúng là kém thật.”
 
Lời   một tia ghét bỏ của Thẩm Chi Chi  càng khiến Thẩm Ngôn muối mặt, đây là lòng tự tôn của một  đàn ông!
 
Thẩm Ngôn nín thở đến đỏ bừng cả mặt, dồn hết sức  : “Con   mà! Con nhất định sẽ nhấc nó lên !”
 
Cậu thử  thử   nhiều , dùng hết cả sức b.ú sữa , nhưng thanh kiếm đồng vẫn  im  nhúc nhích.
 
“Yếu quá. Nam nhi Bắc Chu chúng  còn dùng kiếm nặng hơn thế  nhiều. Thể trạng của con thật sự  . Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng thức dậy luyện công một canh giờ.” Thẩm Chi Chi thản nhiên  lệnh.
 
Với thể chất  của Thẩm Ngôn, bà thật sự sợ  còn  sống thọ bằng , đến lúc đó ai sẽ phụng dưỡng bà lúc về già đây.
 
Thẩm Chi Chi thở dài một . Con cháu  cố gắng, tổ tông chỉ  đau lòng. May mà tuổi còn nhỏ, vẫn còn kịp rèn giũa.
 
Thẩm Ngôn  hình.
 
Cậu vốn tưởng rằng  chỉ cần đưa Thẩm Chi Chi về nhà cũ của Thẩm gia là xong chuyện, nhưng  thể ngờ kết quả  thành  thế .
 
Món quà  mắt , thà  xin thỏi vàng của ba  còn hơn.
 
Thẩm Chi Chi   lệnh cho Thẩm Ngôn  dậy sớm rèn luyện,  một ai dám hó hé nửa lời. Ngay cả Vu Tuệ Hiền,  luôn hết mực thương con, cũng im thin thít  dám  gì.