Cô cứ  như trời trồng, ánh mắt chần chừ  dám  sang, hai bàn tay siết chặt  .
“Chào cô, cô  mua trâm hoa đào  ? Cây cuối cùng đấy, cô  duyên thật,   còn đúng một cây. Cây   tặng cô luôn!  dọn hàng về nhà đây.”
Một giọng  cà lơ phất phơ vang lên bên tai. Thẩm Chi Chi nhíu mày, giọng    giống của Từ Quan Lan.
Lẽ nào gã khốn  chuyển thế đến cả giọng  cũng  đổi?
Cô đột ngột  đầu , bắt gặp một  trai  gương mặt thanh tú đang   mặt. Anh  mặc một bộ quần áo  bình thường,  mặt còn mang theo vẻ bất cần.
Không giống, khuôn mặt    nửa điểm bóng dáng của Từ Quan Lan. Anh    Từ Quan Lan.
 tại       cây trâm hoa đào ? Ai  dạy  ?
Thẩm Chi Chi  tại chỗ,   trai  mặt, đăm chiêu hồi lâu mà  đáp lời.
Anh  liếc  Thẩm Chi Chi,  vẻ mất kiên nhẫn: “Cô   ? Không  thì  dọn hàng về đây.”
“Ai  dạy   thứ ?” Thẩm Chi Chi đột nhiên hỏi.
“Tự học,  nào?” Chàng trai nhíu mày, giọng điệu càng thêm khó chịu.
Thẩm Chi Chi kiên quyết : “  tin, là ai  dạy ?”
Nghe ,  trai cũng nổi nóng, lập tức ném cây trâm  ba lô: “Này, cô    thế?   bán nữa,  về nhà  ?”
Thấy  trai định bỏ , Thẩm Chi Chi cuống lên, vội túm lấy cánh tay  : “Không  ! Nói cho  , ai  dạy   cái ?”
“Này, cô  gì đấy? Bị bệnh ?” Bị níu chặt,  trai càng thêm tức tối, sa sầm mặt mày trông khá đáng sợ.
“Bà cô, đừng như ,    về nhà, bà mau buông  .”
Vu Tuệ Hiền nhận  Thẩm Chi Chi  vẻ  . Họ đang tham gia show thực tế, nếu  ầm ĩ lên,  ở chợ đêm đông thế  mà xúm  thì sẽ gây  rắc rối  cần thiết, chẳng ai  lợi cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-220.html.]
Ánh mắt Thẩm Chi Chi  bướng bỉnh,   như một đứa trẻ lạc lõng, cô cứ ghì chặt lấy  trai  buông, hốc mắt  dần long lanh ngấn lệ.
Đây là  đầu tiên Vu Tuệ Hiền thấy Thẩm Chi Chi  biểu cảm , vô cùng yếu đuối, giống như một chú thỏ con  thương đang cố chấp bám víu  cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Vu Tuệ Hiền cũng luống cuống     , chỉ đành dắt tay Tiểu A Mãn  bên cạnh lo lắng .
Lúc , Thẩm Ngôn và những  khác cũng  cầm một chuỗi kẹo bông gòn đủ màu sắc, thở hổn hển chạy tới. Thấy cảnh tượng  mắt, họ đều ngây .
Ủa, chuyện gì đang xảy  ?
Chàng trai  Thẩm Chi Chi níu chặt vò đầu bứt tai, bực bội : “Cô là ai, cô   gì? Buông tay , cô mà  buông là  báo cảnh sát đấy!”
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Anh bạn,  bạn, đừng  mà,  gì từ từ  chuyện, đừng tí một là dọa báo cảnh sát chứ.” Từ Chi Ý vội vàng tiến lên giảng hòa.
“ đúng, chúng  khuyên cô ,  đừng báo cảnh sát vội. Chắc bà cô nhà  chỉ  mua cây trâm của  thôi, chúng  trả giá gấp đôi  ?” Thẩm Trấn Sơn cũng nhanh nhảu .
“  thiếu tiền. Giờ    bán,   về nhà  ?” Chàng trai khinh khỉnh đáp. “Cô mà  buông  là  báo cảnh sát thật đấy!”
Nghe đến hai từ “báo cảnh sát”, cả nhà họ Thẩm đều trở nên căng thẳng, vội vàng khuyên nhủ Thẩm Chi Chi, nhưng cô vẫn nhất quyết  buông tay.
Thẩm Ngôn bước lên  một bước, nhẹ nhàng khuyên: “Bà cô, bà  gì ? Mau buông  , đừng để lát nữa xảy  chuyện thật.”
Thẩm Chi Chi liếc  Thẩm Ngôn,    những  nhà họ Thẩm đang lo lắng  bên cạnh. Mắt cô khẽ động, một giọt lệ trong suốt lăn dài  má. “Cây trâm  là ai dạy  ,  ơn hãy  cho  . Điều  thật sự  quan trọng với .”
Chàng trai  túm chặt vẫn giữ vẻ ngang tàng, nhưng ánh mắt  dịu  một chút: “Sư phụ ,  ?”
“Sư phụ  ở ?   thể gặp ông   ?” Thẩm Chi Chi hỏi dồn.
Từ Quan Lan, nhất định là Từ Quan Lan!
Trái tim Thẩm Chi Chi đập rộn lên vì kích động, đôi tay cô run rẩy. Xuyên qua ngàn năm, liệu cô còn  thể gặp  Từ Quan Lan một  nữa ?
“C.h.ế.t .” Chàng trai nhún vai, giọng  chút buồn bã. “C.h.ế.t lâu .”
“Không thể nào.” Thẩm Chi Chi buột miệng phản bác.