Thẩm Ngôn và mấy  khác thấy bà con cũng lo lắng y như , bèn vội lên tiếng để giảm bớt sự căng thẳng.
 
“ , chúng   cần  sợ. Chúng  đông  thế , kẻ  sợ lúc  chính là bọn chúng.”
 
“Đêm hôm gặp ma, đám ngu  ngày mai chắc sợ vỡ mật mất thôi.”
 
Những lời của Thẩm Ngôn và Từ Chi Ý cuối cùng cũng  tâm trạng   thả lỏng hơn một chút. Bà con thở phào một  dài nhẹ nhõm, lúc  mới nhớ  chuyện mấy  trẻ tuổi từ bên ngoài đến  dặn dò ban nãy.
 
Kế hoạch “săn mồi” bắt đầu , bước đầu tiên là  mê hoặc  kẻ địch.
 
Tuy họ  hiểu rõ, cũng chẳng tường tận cái kế hoạch “săn mồi”   ý nghĩa gì, nhưng họ  rằng đám thanh niên  đầu óc lanh lợi, lắm mưu nhiều kế, cứ  theo sự sắp xếp của chúng thì chắc chắn  sai. Cứ  lời chúng, họ nhất định  thể giữ   những chiếc mặt nạ.
 
Nghĩ thông suốt , họ liếc  Lâm Hà. Lâm Hà gật đầu,  hiệu cho họ.
 
Ngay lập tức, tất cả    đổi sắc mặt, một bộ dạng khúm núm vây quanh Lâm Hà   ngoài.
 
“Cô Lâm, lát nữa cô nhất định    giúp chúng  vài lời nhé. Địa vị nhà chúng  trong tộc đều trông cậy  cô cả đấy.”
 
“Em Hà ơi, em là sinh viên duy nhất của làng  đấy,   trong làng  việc gì, em  nghĩ cho bọn  một chút nhé.”
 
Lâm Hà cũng  vẻ kiêu căng ngạo mạn  họ: “Dễ , dễ , chỉ cần   ngoan ngoãn  lời, chúng  sẽ cùng  phát tài.”
 
Bà con trong làng như thể  nghĩ thông suốt chuyện gì,  tủm tỉm  Lâm Hà: “Cô Lâm   sai, tiền bạc mới là quan trọng nhất. Bán mấy thứ  , tổ tiên chắc chắn sẽ  trách tội chúng  .”
 
Vẻ mặt Lâm Hà vẫn cao ngạo: “   các  u mê  mà, xã hội hiện đại tiền mới là quan trọng nhất. Ngày mai, những chiếc mặt nạ  chúng  sẽ  quyền phụ trách bán .”
 
“Được, , ! Chúng  thật sự   mấy cái mặt nạ   thể bán  nhiều tiền như , càng   thế giới bên ngoài  phồn hoa đến thế. Cô  đúng,  tiền mới là chân lý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-298.html.]
 
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
“Vẫn là cô Lâm  bản lĩnh. Bán  mấy cái mặt nạ , chúng   thể lên thành phố mua nhà, an cư lạc nghiệp. Chúng  nghèo cả đời , cuối cùng cũng  thể sống những ngày sung sướng.”
 
Thẩm Chi Chi  biểu cảm tự nhiên như  của họ,  cố gắng lắm mới nén  nụ .
 
Diễn, diễn  lắm. Lát nữa mấy tên cặn bã  chắc sẽ  diễn cho đến mức hoài nghi nhân sinh mất thôi.
 
Trời dần tối sầm, Lâm Hà chờ mãi cuối cùng cũng nhận  điện thoại của Lâm Soái.
 
Cô kích động bắt máy, giọng điệu hồ hởi: “Anh Soái, em thật sự cảm ơn  nhiều lắm. Em  thuyết phục  hết bà con , họ đều đồng ý cả, còn   là đại công thần của làng  nữa đấy. Mọi  đều đang chờ để cảm ơn ,  nhất định  đến nhé.”
 
Đầu dây bên , Lâm Soái phá lên  khoái trá: “Chà, em Hà  ngờ   bản lĩnh như . Anh   là    lầm  mà. Anh qua ngay đây, chúng  sẽ bàn bạc kỹ lưỡng xem nên bán mấy thứ  thế nào.”
 
“Ngày mai chúng  sẽ thảo luận kỹ, bán  càng nhiều tiền càng , chúng   cố gắng kiếm cho bà con một khoản kha khá.”
 
Lâm Hà cũng phấn khích đáp : “Vâng ,  chuyện đều  theo  cả,  dẫn bọn em phát tài.”
 
Lâm Hà  dứt lời, bà con xung quanh lập tức nhao nhao phụ họa.
 
“ , cảm ơn tộc trưởng Lâm  dẫn dắt chúng   đến vinh quang.”
 
Lâm Soái  ngờ Lâm Hà   bản lĩnh đến thế, chỉ vài ba câu  khiến đám dân làng  đổi suy nghĩ. Cũng ,  đỡ  tốn công lừa bịp đám ngốc . Đến lúc tiền về tay, bọn chúng sẽ cao chạy xa bay, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
 
Hắn thầm tính toán trong lòng,  mặt nở một nụ  ngạo nghễ. Trước khi chuồn ,  hưởng thụ một chút sự tôn sùng và nịnh bợ của bọn họ cũng  tệ.
 
Hắn   dậy,  gáy  lạnh buốt, cảm giác ớn lạnh  cổ thoáng chốc lan  khắp  . Hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng,  mắt như  bóng  lướt qua. Hắn lắc mạnh đầu, cố gắng  thẳng , dụi dụi mắt, nhưng  mặt chẳng  bóng dáng nào cả.