“Ngài  thể tự  hỏi, cô  thật sự  kết hôn.” Từ Quan Lan liếc  viện trưởng một cái  đẩy xe lăn  xa dần.
 
Ngọn cỏ của   cùng  bái thiên địa, họ đời đời kiếp kiếp đều là phu thê.
 
Dù    thể ở bên Thẩm Chi Chi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ngọn cỏ của  sẽ thành vợ chồng với  khác, tim   như  d.a.o cắt, lời  cứ thế buột  khỏi miệng.
 
Viện trưởng khó hiểu  theo bóng lưng Từ Quan Lan. Sao ông cứ  cảm giác Quan Lan đối với cô Thẩm   một loại tình cảm đặc biệt. Còn là cảm giác gì thì ông   rõ , tóm  là  đặc biệt.
 
Ông thu  ánh mắt, hứng thú xem tiếp kênh livestream của nhóm Thẩm Chi Chi.
 
Dân làng Vân Khê ai nấy đều tất bật chuẩn  những vật dụng cho buổi biểu diễn sắp tới. Nào là đồ đằng, mặt nạ,  các vật dụng dân gian, tất cả đều vô cùng truyền thống và cổ xưa, thậm chí  những thứ sách vở cũng  từng ghi chép .
 
Mắt ông bỗng sáng rực lên. Lại  phát hiện mới! Bản đồ văn hóa dân gian của đất nước   thể bổ sung thêm một nét bút đậm đà.
 
Viện bảo tàng của họ  cử ngay nghiên cứu viên đến thôn Vân Khê, nhanh chóng thu thập những thông tin quan trọng  về mới là chuyện chính!
 
Cô Thẩm đúng là một ngôi  may mắn, cô    những đóng góp to lớn cho việc quảng bá văn hóa truyền thống!
 
Ông  xem   ngừng giơ ngón tay cái tán thưởng Thẩm Chi Chi.  ngay giây tiếp theo, một chuyện còn bất ngờ hơn  xảy . Một nhóm  do Lưu Tú Ngọc dẫn đầu đang tiến thẳng đến thôn Vân Khê.
 
Mỗi  trong tay họ đều cầm một chiếc mặt nạ Na Hí, dáng vẻ phong trần mệt mỏi bước  từ cổng làng.
 
“Cô Thẩm,      tìm   mấy chiếc mặt nạ Na Hí,   ?” Lưu Tú Ngọc vội vàng tiến lên, kích động  với Thẩm Chi Chi.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
“Sao   ở đây?” Thẩm Chi Chi nghi hoặc   .
 
Lưu Tú Ngọc xuất hiện ở đây thật sự  kỳ lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-316.html.]
 
“ đang thu mua một ít đồ cổ ở gần đây thì thấy livestream của  ,     tìm   mấy chiếc mặt nạ Na Hí. Vừa  mấy vị sư phụ đây chính là chủ nhân của chúng, nên   dẫn họ đến.” Lưu Tú Ngọc  hề tỏ  bối rối, trả lời một cách lễ phép.
 
Người đàn ông   Lưu Tú Ngọc vội vàng : “ đúng, cô Thẩm, chúng  là  kế thừa Na Hí ở Khê Cốc, Vân Thành. Hơn một năm , mặt nạ Na Hí của chúng      trộm hết. Chúng  khổ sở tìm kiếm hơn một năm,  ngờ   cô tìm về. Cảm ơn cô Thẩm nhiều.”
 
Thẩm Chi Chi nhíu mày: “Các vị  là  trộm,  là  trộm khi nào, và  ai trộm?”
 
Cô còn  hỏi lai lịch của những chiếc mặt nạ ,      rõ mười mươi như ?
 
Bị Thẩm Chi Chi  chằm chằm, Lý Phượng Thanh bỗng cảm thấy  chịu nổi. Cô gái  toát  một áp lực vô hình, khiến    dối xong tim  đập thình thịch.
 
Thực  những chiếc mặt nạ     trộm, mà là do họ tự nguyện bán cho  nước Bát Quái. Không vì lý do gì khác, chỉ vì điều kiện họ đưa  quá hấp dẫn, khiến họ   cách nào từ chối.
 
  vạn   ngờ những thứ    thể  tìm về, mà còn do mấy  nước ngoài mang trả.  là chuyện lạ giữa ban ngày.
 
 vật về tay thế  chẳng  càng  , họ  thể nhân cơ hội  lấy  mặt nạ  bán   nữa. Họ  định liên lạc với dân làng Vân Khê thì  ngờ Lưu Tú Ngọc  tìm đến tận cửa. Thế là họ quyết định  theo   đến đây.
 
Lý Phượng Thanh,  cầm đầu,  Thẩm Chi Chi hỏi  lập tức chột   quanh. Thấy ánh mắt   đều đổ dồn  ,  nuốt nước bọt ừng ực: “Bị  nước Bát Quái trộm  ạ. Chúng  chỉ sơ sẩy một chút là họ  lấy mất đồ. Đến khi chúng  nhận  thì mặt nạ   họ cuỗm  mất .”
 
“Chú cảnh sát, họ  dối đấy, mau bắt họ  .” Thẩm Chi Chi chỉ  họ, nhíu mày, giọng  trong trẻo.
 
Lý Phượng Thanh mặt mày hoảng sợ. Gì cơ? Còn  cả cảnh sát?
 
Hắn ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy hai viên cảnh sát đang   mặt .
 
Hắn chớp chớp mắt, cả  đờ đẫn. Thật sự  cảnh sát?!
 
“Những chiếc mặt nạ , theo lời Bruce , là do  nước Bát Quái mua  từ tay một vài  Hoa. Cho nên  thể nào  chuyện   nước Bát Quái trộm  như họ . Nếu  trộm, thì cũng là  nhà  trộm thôi.” Thẩm Chi Chi lạnh nhạt liếc họ một cái  khinh thường .