Hắn tuôn một tràng,  mà  phụ nữ  đến một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho. Giọng  của nàng ngọt ngào thật đấy, nhưng  chẳng hề  lấy nửa phần cảm xúc, thậm chí còn mang theo sự uy nghiêm và áp bức của kẻ bề .
 
Vài giây tiếp theo, Thẩm Ngôn    hiểu chuyện gì  xảy . Chỉ  “bịch” một tiếng, hai chân  mềm nhũn quỳ sụp xuống đất,  cách nào cũng   dậy nổi.
 
Cô gái xinh  mà kiêu ngạo  mắt vẫn lười biếng tựa  ghế, ánh mắt chẳng hề  đổi, nhưng  khiến   cảm giác như   phận túm gáy, sợ hãi đến tột cùng.
 
Sau đó,   “thông báo” rằng, cô gái trông chẳng hơn  bao nhiêu tuổi  chính là bà tổ cô của .
 
Đây đúng là trò đùa thế kỷ mà! Hắn  phản bác ngay lập tức, nhưng cái sự thật là  đang quỳ rạp  đất,  thế nào cũng   dậy nổi thì  thể chối cãi .
 
 lúc , điện thoại của  reo lên. Hắn liếc  cô gái kiêu kỳ  mặt  run rẩy bắt máy, tính khí tất nhiên chẳng   gì, giọng điệu thì gắt gỏng như  c.h.ế.t.
“Ai đấy? Có chuyện gì thì  nhanh,  rắm mau thả!”
 
“Thẩm Ngôn, mày  chuyện với bố mày thế ? Về nhà ngay!” Giọng  cục cằn của Thẩm Trấn Sơn truyền đến từ đầu dây bên .
 
Nghe , cả Thẩm Ngôn và Thẩm Chi Chi đều nhíu mày. Trong đôi mắt trong như nước mùa thu của Thẩm Chi Chi thoáng hiện một tia  vui, nhưng  nhanh chóng trở  vẻ lười nhác thường ngày.
 
Thẩm Ngôn thì lạnh lùng hơn:
“Có chuyện gì  qua điện thoại cũng .”
 
“Nói qua điện thoại  rõ ! Hôm qua ông nội mày gặp một vị cao nhân  đường, ông  bảo bà tổ cô nhà  sắp đến, còn gửi  ít hành lý qua đây. Bọn tao đang bận dọn đồ đây . Tóm  mày về mau lên, chúng  bàn bạc xem  chào đón bà tổ cô thế nào cho  phép.” Thẩm Trấn Sơn dù   mất mặt nhưng vẫn  hạ giọng dặn dò.
 
Thật  lúc  bố  kể, Thẩm Ngôn cũng chẳng tin. Cái vị “cao nhân”  chắc  là một gã thầy bói lừa đảo giang hồ,  moi tiền của ông già nhà  thôi.
 
Đến cả cái chuyện hoang đường như tổ tiên xuyên  về mà cũng   , nắp quan tài của các cụ chắc cũng sắp bật tung lên . Hắn mà tin thì đúng là sống uổng bao nhiêu năm.
 
Thế nhưng, khi bố  lôi từng rương hành lý mà “bà tổ” cần dùng tới, bảo rằng   đến nhưng đồ dùng hàng ngày  gửi qua ,     ngớ .
 
Nhìn những món đồ cổ đáng giá cả gia tài, đáng lẽ   trưng bày trong viện bảo tàng,  lập tức tin sái cổ chuyện bà tổ thật sự sắp xuyên  về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-hau-xuyen-khong-cung-con-chau-dinh-luu-tham-gia-show-thuc-te/chuong-8.html.]
 
Suy cho cùng, thời buổi  dù nhà   giàu đến mấy cũng  thể dùng nổi những món đồ cổ từ hơn một nghìn năm . Món nào món nấy đều là báu vật vô giá,  những thứ thậm chí còn quý hơn cả bộ sưu tập trong viện bảo tàng quốc gia.
 
Chỉ riêng một rương  minh châu to hơn cả trứng ngỗng  thôi, nhà   bán cả gia tài cũng chẳng mua nổi.
Ciao Ciao/YTB: Ciao Kể Chuyện
 
Ông nội Thẩm đích  cẩn thận khuân từng món đồ từ  xe xuống, chỉ sợ  trầy xước một chút. Đây là đồ của bà tổ dùng, dù  dùng nữa thì cũng là đồ cổ vô giá, tuyệt đối  thể hỏng .
 
Rồi ông đột nhiên nhớ ,  sang  với Thẩm Trấn Sơn đang bận rộn bên cạnh:
“Gọi thằng Ngôn về một chuyến. Vị cao nhân   bà tổ cô với nó   duyên.”
 
Thế là Thẩm Trấn Sơn mới gọi cuộc điện thoại  cho Thẩm Ngôn.
 
Thẩm Ngôn đang quỳ  đất, lặng lẽ  đầu liếc  cô gái đang  nghiêng  ghế như một nàng mèo Ba Tư tao nhã,  thăm dò hỏi:
“Thái hậu Bắc Chu, Thẩm Chi Chi?”
 
“Thằng con trời đánh! Sao mày dám gọi thẳng tên húy của bà tổ cô!” Thẩm Trấn Sơn vô cùng kính trọng vị bà tổ  từng gặp mặt . Dù  đây cũng là một nhân vật lừng lẫy  ghi chép riêng mấy trang trong gia phả.
 
Từ Thái tử phi lên  Hoàng hậu,  từ Hoàng hậu trở thành Thái hậu, trong thời gian tại vị  phò tá hoàng đế đưa  một loạt cải cách, thúc đẩy kinh tế, văn hóa, chính trị của Bắc Chu phát triển vượt bậc. Thời đó, kinh tế triều Bắc Chu tăng trưởng như vũ bão, thực lực quân sự càng   bàn, suýt chút nữa  thống nhất cả thiên hạ, trở thành cường quốc  một thế giới.
 
Nghe thằng con nghịch tử  gọi thẳng tên bà tổ, đây chính là đại bất kính với tổ tiên. Ông vội vàng nghiêm giọng quát lớn, sợ rằng nếu đắc tội với bà tổ, bà  thấy mà tức giận  thèm về nhà bọn họ nữa thì tội lớn  gì sánh bằng.
 
“Mày về ngay! Bà tổ cô là Thái hậu, từ nhỏ  quen sống trong nhung lụa, chúng   trang hoàng nhà cửa cho tử tế,  để bà tổ cô ở cho thoải mái.”
 
“Khỏi cần trang hoàng, bà  đến , đang ở chỗ con đây .” Thẩm Ngôn bình tĩnh đáp.
 
Thẩm Trấn Sơn: “??”
 
Thẩm Lễ Hiền: “??”