"Ngươi cũng thấy ,    Thẩm Túc đừng thích  nữa,    chịu ,  nên  gì bây giờ?"
 
Giọng  đầu thoáng im lặng trong phút chốc,  đó  tiếp:
 
"Yên tâm, chỉ cần ngươi biến mất khỏi tầm mắt của  là . Bây giờ ngươi cứ lắc lư  mặt ,  đương nhiên   tâm trí để đặt lên  nữ chủ."
 
Ta bĩu môi: "Kiếp  Thẩm Túc yêu , đến c.hết vẫn yêu. Ta nghĩ kiếp  cũng sẽ   đổi."
 
Hệ thống: "Kiếp  là kiếp , kiếp  ngươi  thử      sẽ   đổi?"
 
“Hơn nữa, ngươi đừng quên, nếu  chọn ngươi, kết cục sẽ là c.h.ế.t  còn nguyên .”
 
"Đừng coi nhẹ hiệu ứng cánh bướm. Chỉ cần  những biến tấu nhỏ   thể  đổi  bộ quỹ đạo của thế giới. Nếu như ngươi thử một chút, Thẩm Túc vẫn còn cơ hội sống sót. Nếu  thử,   nhất định  c.hết."
 
Ta khẽ nhắm mắt , cảnh tượng Thẩm Túc  vạn tiễn xuyên  dường như vẫn còn ngay  mắt.
 
Hô hấp của  chớp mắt trở nên cứng đờ,  vô lực  dài  giường:
 
“Được ,  sẽ nghĩ cách biến mất khỏi Thẩm Túc.”
 
Cảnh đêm tràn xuống.
 
Thẩm Túc từ tốn vuốt ve bộ giá y sắp  xong  bàn con ngươi tràn những đốm sáng nhỏ, lấp lánh trong đáy mắt.
 
“Đẹp thật đấy.” Hắn  keo kiệt khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-dao-mao/18.html.]
 
"Đương nhiên, còn  coi ai là  thêu cơ chứ!" Ta khẽ hắng giọng, thập phần kiêu ngạo.
 
Thẩm Túc mỉm   , dịu dàng ôm   lòng, nhẹ nhàng hôn lên trán .
 
Trong giây lát,  nhẹ nhàng : “Rất nhanh thôi,  sẽ  thể quang minh chính đại đón nàng  cửa .”
 
Ta chui  trong lòng , tâm trạng phức tạp.
 
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày  cự tuyệt Thẩm Túc.
 
Sức khỏe của hoàng đế càng ngày càng tệ, bảy ngày     liệt giường,  bộ quyền hành trong triều đều  giao cho Thẩm Túc. Hắn nhân cơ hội  nghĩ  một biện pháp, lấy lý do  thành tâm bái Phật, cầu phúc cho hoàng đế để  đến chùa Linh Sơn ở ngoại thành.
 
Nửa đường, chẳng may gặp  một đám thổ phỉ  cướp tiền đoạt mệnh,  đường chạy trốn,  vấp  đá, rơi xuống vực sâu. Đến lúc đó,  thế gian sẽ  còn  Bát công chúa Thẩm Chiêu Quân nữa.
 
Sau đó,  sẽ trở thành nữ nhi thất lạc của một vị đại thần nào đó, tiến  Đông Cung, trở thành Thái tử phi của Thẩm Túc.
 
"Chiêu Quân, nàng  yêu  ?" Thẩm Tùy khẽ cúi đầu, áp lên trán , ánh mắt xiêu lòng .
 
Ta  cách nào tự chủ, chỉ  thể đắm chìm, vô thức gật đầu:
 
"Yêu,  yêu , thiên trường địa cửu."
 
Đôi mắt Thẩm Túc  cong lên, vui vẻ mỉm .
 
"Ta cũng yêu nàng, chỉ yêu nàng mà thôi."