Hình như nàng chẳng thể tưởng tượng nổi một tuyệt sắc như    ngày  chê bai thậm tệ đến .
 
Ta bất đắc dĩ nhắm mắt , vội vã lái sang chuyện khác:
 
“Điện hạ,   thuộc hạ   sớm khỏi.”
 
“Chỉ là mỗi  thấy điện hạ, bệnh thuộc hạ  càng thêm nặng. Cho nên mới  tìm   thuộc hạ hầu hạ ngài.”
 
Xem cảnh xuân sắc của  khác thì còn tạm, nhưng vấn đề là… trong cảnh của thái tử điện hạ,  còn   chính là !
 
Ai mà chịu nổi chứ!
 
Thẩm Lâm Vũ lớn lên cùng  từ nhỏ, tất nhiên  rõ thật giả trong lời .
 
Hắn chẳng hiểu  vành tai  đỏ lên đôi chút, miệng vẫn mắng :
 
“Tự  chẳng  gì còn dám trách móc cả cô?”
 
Ta : “Vâng , đúng đúng, tất cả là  của thuộc hạ.”
 
Cuối cùng Thẩm Lâm Vũ cũng cho qua chuyện . 
 
Mục đích của  cũng coi như miễn cưỡng đạt .
 
Hắn để Thu Lạc ở .
 
…
 
“Ngươi   lòng, cô cũng  để ngươi thất vọng.”
 
“Nha   cứ để .”
 
“Ngươi  bệnh mấy ngày nay, Ảnh Nhất cũng mệt . Để nàng  theo bên Ảnh Nhất rèn luyện ,  mấy việc vặt .”
 
7
 
Thật sự sụp đổ.
 
Đường đường là hoa khôi, giờ biến thành ám vệ.
 
Mà còn là loại  tạp vụ.
 
Thu Lạc vô cùng bất mãn, tìm cơ hội lén gọi  :
 
“Ngươi  việc kiểu  ?”
 
“Trả tiền  đây!”
 
Sợ nàng  ầm lên,  chỉ  thể dịu giọng dỗ dành:
 
“Đừng nóng, đừng nóng,  còn  cách khác!”
 
Thu Lạc liếc  một cái.
 
Ta  hề hề, nịnh nọt vị khách lớn  của :
 
“Lần   lẽ điện hạ vì phê tấu chương mà bực dọc, nên   kỹ ngươi thôi.”
 
“Đợi ít hôm nữa, đến biệt viện Ôn Sơn ngâm suối nước nóng,  đảm bảo sẽ giúp ngươi chinh phục .”
 
Trên mặt Thu Lạc hiện rõ vẻ nghi ngờ:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi chắc   sẽ  chứ?”
 
Ta nghiêm túc nắm chặt vai nàng:
 
“Ngươi  tin  cũng , nhưng chẳng lẽ còn  tin  sức quyến rũ của chính ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-dien-ha-vi-sao-ngai-lai-nhu-vay/3.html.]
 
Thu Lạc liên tục gật đầu, coi như công nhận.
 
“Nếu khi đó ngươi  sắp xếp gì thì báo  cho , để  chuẩn .”
 
Ta trấn an nàng:
 
“Yên tâm .”
 
“Được,    , lát nữa còn  cùng Ảnh Nhất  hậu hoa viên xới đất.”
 
“……”
 
“Được  Thu cô nương, ngươi cứ bận việc của  .”
 
8
 
Lần   đến biệt viện Ôn Sơn coi như là xuất hành giản đơn. 
 
Những ngày gần đây,  triều đình Nhiếp chính vương liên tục gây áp lực với Thánh thượng, khiến Thánh thượng bệnh mãi  dậy nổi. 
 
Hoàng hậu nương nương lo lắng tranh đấu triều đình sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Lâm Vũ, bèn để  tạm thời xuất cung, tránh  ngọn gió đầu.
 
Nơi biệt viện Ôn Sơn   cũng khá quen thuộc, dễ dàng nắm rõ địa thế. 
 
Thẩm Lâm Vũ thích  khi ngủ ngâm  trong suối nước nóng,  uống một ít rượu hoa đào. 
 
Đến lúc đó  sẽ cho thêm chút dược liệu  rượu của ,  để Thu Lạc  theo con đường nhỏ kín đáo phía  giả sơn bên suối nước nóng mà qua…
 
Cảnh ngộ nam nữ đơn độc, hương hoa, rượu nồng,   tin Thẩm Lâm Vũ còn  thể giữ  cho .
 
Ta  báo  với Thu Lạc, còn dẫn nàng  nhận đường. 
 
Đảm bảo vạn sự đều  thỏa,  mới  tìm Thẩm Lâm Vũ,  rằng bệnh   khỏi,  thể theo hầu bên cạnh .
 
Thẩm Lâm Vũ  nghi ngờ gì, ngầm đồng ý.
 
“Có điều, từ nãy giờ ngươi vẫn cứ  gian xảo như thế.”
 
“Có   lén lút  chuyện  gì  lưng cô ?”
 
Lời của Thẩm Lâm Vũ   run rẩy, suýt nữa  đổ bình rượu   bỏ dược trong tay.
 
“Điện hạ, ngài đừng lúc nào cũng nghĩ  về thuộc hạ như .”
 
Thẩm Lâm Vũ  lạnh một tiếng:
 
“Cô  từng đổ oan cho ngươi. Tháng  tháng , lúc ngươi lén mang con mèo của cô  cũng  y như thế.”
 
Ta “hây” một tiếng cắt ngang :
 
“Chuyện đó thuộc hạ  giải thích với ngài , thuộc hạ   trộm, thuộc hạ chỉ mang về nuôi giúp ngài vài hôm thôi mà.”
 
Thẩm Lâm Vũ  tỏ rõ tin  , ánh mắt lạnh lùng quét qua bình rượu trong tay :
 
“Vậy   ngươi   gì? Bỏ thuốc  ?”
 
Ta: “!”
 
9
 
Không  chứ, chuyện  mà cũng để  đoán   ?
 
Mồ hôi lạnh theo gò má  chảy thẳng xuống cổ.
 
Thẩm Lâm Vũ liếc  một cái: