“Bị cô đoán đúng ?”
 
“Ha ha ha, điện hạ thật   đùa, thuộc hạ    thể là  như   chứ?” 
 
Con  khi chột ,   lời nào cũng chẳng  chút sức nặng nào.
 
Thẩm Lâm Vũ hiển nhiên  tin, bèn nâng bình rượu đưa đến  mặt :
 
“Ngươi   ? Vậy thì uống  một ngụm .”
 
Ta: “……”
 
Ờm, thật sự   uống lắm.
 
“Không uống đúng ?”
 
“Ảnh Nhất, kéo nàng   ngoài c.h.é.m .”
 
Thẩm Lâm Vũ  bắt đầu dùng câu đó để uy h.i.ế.p .
 
Cho dù Ảnh Nhất căn bản giờ   ở đây!
 
“Ta uống.”
 
“Điện hạ ngài đúng là, bệnh đa nghi quá nặng  đó!”
 
Ta nâng bình rượu, ngửa đầu nốc một :
 
“Vốn   gần đây ngài nhiều chuyện phiền lòng, khó ngủ,  đặc biệt nhờ Thái y lấy chút thuốc trợ ngủ cho thêm  rượu.”
 
“Không ngờ điện hạ   tin  đến thế.”
 
“Rượu  ngài   uống thì thôi .”
 
Đặt bình rượu xuống,  tỏ vẻ buồn bã thất vọng, cúi đầu, diễn bộ dạng đầy thương cảm. 
 
Ta sợ Thẩm Lâm Vũ quá cảnh giác, vẫn  chịu uống, nên dứt khoát tung chiêu “dục cầm cố tung”, lôi tình cảm  chơi một ván.
 
“Cô  từng  tin ngươi.”
 
Quả nhiên Thẩm Lâm Vũ trúng chiêu.
 
Trong thần sắc  khó tránh khỏi  chút bối rối, thấy   mấy  để ý tới , bèn dứt khoát tự  nâng bình rượu, uống sạch phần còn .
 
“Bạch Cúc, cô  uống hết .”
 
Gương mặt Thẩm Lâm Vũ thoáng ửng đỏ,  thở cũng mang theo chút gấp gáp:
 
“Cô… cô   chỉ  giỡn với ngươi thôi.”
 
“Ngươi đừng buồn.”
 
10
 
Hiếm hoi lắm mới  thấy Thẩm Lâm Vũ  lời dịu giọng với .
 
Thật mới mẻ.
 
“Điện hạ, thuộc hạ   buồn.”
 
Ta thậm chí còn vui  c.h.ế.t.
 
 là một phen hú vía, cuối cùng cũng xử lý xong chuyện .
 
Tiếp theo chỉ cần chờ Thu Lạc  mặt là !
 
“Điện hạ, cũng  còn sớm nữa, ngài  tắm  , thuộc hạ sẽ  bên cạnh hầu hạ.” 
 
Ta thúc giục Thẩm Lâm Vũ mau chóng xuống ngâm nước.
 
Thẩm Lâm Vũ sợ  còn đang giận,   gì đó,   dám  thẳng, đành ngượng ngùng tự   cởi ngoại bào  bước xuống bồn nước nóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-dien-ha-vi-sao-ngai-lai-nhu-vay/4.html.]
 
Thế mà  vẫn  rõ  tiếng  lầm bầm:
 
“Còn  là đến để hầu hạ cô, quả nhiên  lừa .”
 
Hầu hạ  cận cái gì chứ,   sợ  chảy m.á.u mũi  trong suối .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Ta  nép bên giả sơn, ánh mắt  dám ngẩng lên, sợ  trông thấy cảnh tượng kích thích nào đó.
 
 mà Thu Lạc  còn  tới!
 
Nàng tới thì  mới  thể yên tâm  về uống giải dược chứ!
 
Thời gian hẹn  qua thêm một nén nhang, cả ôn tuyền vẫn chỉ   và Thẩm Lâm Vũ.
 
Ta sốt ruột như lửa đốt, đang định   ngoài tìm Thu Lạc, thì Thẩm Lâm Vũ, đang ngâm  trong suối nước nóng,  cất tiếng .
 
“Bạch Cúc.”
 
“Cô, cô hình như…  chút  .”
 
11
 
Hả? 
 
Rõ ràng còn  tới lúc thuốc phát tác mà?
 
Ta bán tín bán nghi bước  gần suối nước nóng, ngẩng đầu   trong bể. 
 
Khuôn mặt thường ngày luôn cao ngạo của Thẩm Lâm Vũ lúc   ẩn nhẫn, nhuộm một tầng đỏ ửng mê hoặc.
 
c.h.ế.t tiệt.
 
Ta vội cúi đầu, lấy tay bịt chặt mũi. 
 
Nào ngờ cúi đầu xuống càng thấy cảnh tượng kích thích hơn, trong thoáng chốc  còn  cảm giác m.á.u mũi  trào ngược lên não.
 
Sao  thế . 
 
Chẳng lẽ ngâm nước nóng khiến thuốc phát tác sớm hơn ?
 
“Điện… điện hạ! Ngài chờ một chút! Ta  gọi Thái y cho ngài!”
 
Gọi cái rắm Thái y,   mau  tìm Thu Lạc mới .
 
Nàng rốt cuộc đang  gì!
 
Thuốc  bắt đầu phát huy tác dụng , mà vẫn  thấy bóng dáng nàng  cả!
 
Ta hấp tấp nhấc chân định bỏ ,   ngờ  Thẩm Lâm Vũ chộp lấy cổ chân, mạnh mẽ kéo   trong bể.
 
“Bõm…”
 
Rơi xuống nước bất ngờ,   sặc đến mức gần như  thở nổi.
 
“Khụ khụ! Khụ! Thẩm Lâm Vũ! Ngài điên  !”
 
Bị  kéo từ trong nước lên,   nhịn  mắng một câu.
 
Đợi đến khi  ý thức     gì, thì cả     ép  vách hồ.
 
“Bạch Cúc.”
 
“Rốt cuộc là cô điên,  là ngươi điên?”
 
Hơi thở dồn dập của Thẩm Lâm Vũ phả  nóng rực, bàn tay nắm chặt lấy tay  bỏng như lửa.
 
“Là bình rượu đó đúng ?”
 
“Ngươi dám… cho cô uống… thứ thuốc đó!”