“Từ nhỏ ngươi  lớn lên cùng cô, cô   … chẳng lẽ ngươi  rõ?”
 
Mặt Thẩm Lâm Vũ càng đỏ bừng.
 
“À?  mà rõ ràng hoàng hậu  từng sắp xếp cho ngài…”
 
“Không , cô đều  từng.”
 
Sợ   tin,  thậm chí còn đưa tay lên trời thề.
 
“Cô chỉ  chuyện đó với  mà  thích.”
 
“Bạch Cúc, ngươi đừng nghĩ cô tùy tiện như .”
 
Ánh mắt  vô cùng chân thành, đến mức khiến  thoáng ngẩn .
 
“Ồ,  .” 
 
Ta gật gật đầu,  đó  nhận   chỗ  đúng.
 
Khoan …
 
Vừa    gì cơ?
 
Hắn chỉ  chuyện đó với   thích!
 
14
 
Hả?
 
Là  ?
 
Thẩm Lâm Vũ thích ?
 
Hắn thích  cái gì mà  thích ?
 
Ta nghĩ mãi cũng  thông.
 
“Lão đại, nếu là ngươi, ngươi  thích một kẻ chẳng giúp  việc gì,  còn luôn gây rắc rối cho  ?”
 
Khuôn mặt gỗ ngàn năm  đổi của Ảnh Nhất thoáng lay động,  gượng gạo ho khan:
 
“Tất nhiên là .”
 
Ta  mà.
 
“Ta   hết.” 
 
Ảnh Nhất thấy  ủ rũ xụ xuống,  túm  dựng dậy.
 
“Không ai thích một kẻ suốt ngày chỉ  gây phiền toái cho .”
 
“ nếu là   thích, thì chẳng ai bận tâm nàng  gây rắc rối cả.”
 
Nói cái gì .
 
Nghe chẳng hiểu.
 
Ảnh Nhất đúng là một lão cổ hủ  thông suốt,  ngay từ đầu  nên hỏi . 
 
  cũng  ,  ai  thích một kẻ chuyên gây phiền toái cho .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Thẩm Lâm Vũ   kẻ biến thái.
 
Việc gì  nhất định thích  – một ám vệ vô dụng?
 
Hắn  thế… chắc chắn là để giữ mặt mũi cho !
 
Chẳng lẽ  thừa nhận bản   ám vệ  nuôi hạ dược  ngủ mất ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-dien-ha-vi-sao-ngai-lai-nhu-vay/6.html.]
 
Mất mặt c.h.ế.t  !
 
Thà  vốn dĩ thích , nên mới thuận nước đẩy thuyền còn hơn.
 
Ta càng nghĩ càng thấy khả năng  cực lớn.
 
Tên cẩu nam nhân, suýt nữa   tin  !
 
Ta tức tối  thẳng đến chỗ ở của Thu Lạc.
 
Không , kế hoạch nhất định  đẩy nhanh!
 
Cứ tiếp tục ở đây,   chừng  ngày  thật sự  Thẩm Lâm Vũ lừa mất.
 
15
 
Ám vệ  rời khỏi chủ tử, thường chỉ  hai con đường.
 
Một là  kẻ địch g.i.ế.t.
 
Hai là  chủ tử g.i.ế.t.
 
Thế nên,  chỉ  thể chọn cách giả c.h.ế.t để thoát .
 
Những kẻ  quen  đều là tử trung của Thẩm Lâm Vũ, vì , kế hoạch   chỉ  thể mạo hiểm, nhờ Thu Lạc giúp .
 
“Ngươi gấp  ?” 
 
Thu Lạc  hạ tấn,  nghiêng đầu hỏi .
 
“Rất gấp, càng sớm càng .” 
 
Ta đáp nàng.
 
“Được thôi,  đợi  hạ tấn nửa canh giờ xong, nếu  Ảnh Nhất  lải nhải mãi  dứt.”
 
Ta: “…”
 
Không  tỷ tỷ , ngươi còn nhớ ngươi đến Đông cung để  gì  ?
 
“Thôi , khi nào ngươi sắp xếp xong  và thời gian thì   một tiếng là .”
 
“Còn việc của ngươi, đợi  giả c.h.ế.t xong, ngươi đem bức tuyệt mệnh thư  giao cho Thẩm Lâm Vũ. Trong đó  ngươi là biểu  của , bảo  nể công  hộ giá mà cho ngươi   .”
 
“Còn  trở thành sủng phi  , thì  xem nỗ lực của chính ngươi.”
 
Ta đem bức tuyệt mệnh thư  chuẩn  sẵn giao  tay Thu Lạc.
 
Thu Lạc cảm động nhận lấy, mặt đầy chân tình:
 
“Tỷ , ngươi đúng là  .”
 
“Ngươi yên tâm,   tuyệt đối  xảy  vấn đề gì !”
 
Nàng son sắt thề thốt bảo đảm với .
 
Mí mắt  giật giật.
 
“Lần  ngươi chắc  định theo cùng hành động nữa chứ?”
 
Thu Lạc liếc  một cái, trách móc:
 
“Ngươi xem ngươi kìa, chỉ vì    xảy  chút ngoài ý  mà   tin  !”
 
“Ngươi cứ yên tâm !”
 
“Lần   mời là  chuyên nghiệp đấy!”