Thu Lạc  thấy tiếng,  đầu , lúng túng  với  một cái.
 
Ta: “…”
 
Một tiểu ám vệ trẻ tuổi tức giận đến phát cuồng.
 
“Lão đại, đừng  bắt chước giọng điệu của điện hạ.”
 
“Như thế trông ngươi thật ngốc.”
 
Khóe miệng Ảnh Nhất lập tức sụp xuống, giọng  cũng khôi phục vẻ lạnh lùng như thường ngày.
 
“Ừ.”
 
“Thế thì tự ngươi nghĩ xem  giải thích với điện hạ thế nào .”
 
“Điện hạ  , chỉ cần ngươi dám  về, thì cho dù  đánh gãy chân ngươi, cũng sẽ  để ngươi chạy  ngoài nữa.”
 
21
 
Chậc. Dọa ai chứ. 
 
Ta chẳng thèm để ý.
 
Ảnh Nhất theo lệnh ném   thư phòng. 
 
Ta chờ suốt một ngày một đêm, vẫn chẳng thấy bóng dáng Thẩm Lâm Vũ . 
 
Muốn   ngoài xem thử  chuyện gì, thì ngay giây    Ảnh Nhất xách trở .
 
Thật sự quá buồn chán,  chỉ  thể tiện tay lật vài thứ trong thư phòng của Lâm Vũ.
 
Ủa? Đây là cái gì ?
 
Là hình con rùa lớn  vẽ trong sách của  năm  năm tuổi?
 
Là con d.a.o gỗ  khắc tặng  khi  mười tuổi?
 
À,   cái  , cái  khắc tên .
 
Còn … cái túi gấm năm  mười hai tuổi  tặng ?
 
Ớ,  thế  mà cũng giữ đến tận giờ.
 
… Lộn xộn đủ loại,  bộ đều là những thứ  liên quan đến .
 
Mấy món   Thẩm Lâm Vũ tùy tiện nhét  lọ hoa, tủ, hoặc  tranh vẽ, những nơi  dễ  phát hiện. 
 
Nếu   ai đó rảnh rỗi đào bới, thì vĩnh viễn cũng chẳng  thấy.
 
À. Không ngờ Lâm Vũ  khá nặng tình với kỷ niệm cũ thế .
 
…
 
Khi cánh cửa “két” một tiếng  đẩy ,  đang mân mê một đôi nút kết đồng tâm. 
 
Xấu xí  c.h.ế.t, trông như do chính Thẩm Lâm Vũ tự tay  .
 
“Bạch Cúc!”
 
Giọng  đầy giận dữ của Thẩm Lâm Vũ vang lên  tiên. 
 
Ngay  đó, đôi kết đồng tâm trong tay    giật mạnh lấy.
 
“Ai cho phép nàng tùy tiện động  đồ của cô!”
 
Thẩm Lâm Vũ nắm chặt kết đồng tâm trong tay, mắt trừng lớn, môi mím chặt, ánh mắt cháy bỏng gắt gao  .
 
Bị   chằm chằm,  thấy  lúng túng,  gượng một tiếng để xoa dịu bầu  khí:
 
“Ha ha. Điện hạ, cái kết đồng tâm  của ngài  cũng  đấy chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-dien-ha-vi-sao-ngai-lai-nhu-vay/9.html.]
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ai mà nhận , chắc chắn sẽ thích vô cùng.”
 
Thẩm Lâm Vũ chẳng hề để ý đến lời nịnh hót của . 
 
Thời gian ,  gầy   nhiều, đường nét  mặt trở nên sắc bén. 
 
Vẻ tuấn tú ôn nhuận vốn  giờ  biến thành sự sắc lạnh mang tính công kích.
 
Lâm Vũ nở nụ  nhạt, khóe môi cong lên đầy châm biếm, ánh mắt khóa chặt :
 
“Đồ của cô còn  kịp trao ,    bỏ chạy.”
 
“Nàng  xem, đợi đến khi cô bắt  nàng, thì nên khóa  bằng xiềng xích ,  là chặt luôn đôi chân   lời  của nàng  thì  hơn?”
 
22
 
Giọng điệu của Thẩm Lâm Vũ hung hăng, ánh mắt gắt gao ép thẳng  . 
 
Ta sợ đến vô thức lùi  hai bước, nhưng Lâm Vũ lập tức bước sát đến, túm chặt cổ tay .
 
“Điện, điện hạ… ngài xem, vẫn thích  đùa như thế.”
 
Ta cúi thấp đầu,  dám  .
 
 hiển nhiên Thẩm Lâm Vũ  định dễ dàng buông tha cho . 
 
Hắn vùi đầu  vai , như phát tiết mà cắn lên cổ :
 
“Tại   bỏ trốn?”
 
“Bạch Cúc,  đối với nàng chẳng lẽ   ?”
 
Ta  đau, sợ chọc giận  nên cắn răng chịu đựng,  dám kêu một tiếng. 
 
Đợi đến khi  cắn xong,  mới trả lời:
 
“Điện hạ, ngài  sẽ là vua của một nước, tương lai tam cung lục viện, tất yếu sẽ  nhiều lựa chọn hơn.”
 
“Ngài cũng    đó, từ nhỏ   hí kịch, điều  ngưỡng mộ nhất chính là một đời một đôi .”
 
“Hơn nữa, xét về  phận, chúng  cũng  thể ở bên .”
 
Giọng điệu của Thẩm Lâm Vũ  hiểu   nhẹ   nhiều:
 
“Chỉ vì những thứ  thôi ?”
 
“Không  vì nàng  thích ?”
 
Ta: “?”
 
Cái gì gọi là chỉ vì những thứ ?
 
Trong lòng   chút  phục,  định phản bác thì động tác khẽ nhấc  của Thẩm Lâm Vũ  cắt ngang lời . 
 
Hắn ngẩng đầu từ vai , khẽ tựa trán lên trán , hai tay nâng lấy mặt , ép buộc   đối diện :
 
“Bạch Cúc, nàng rốt cuộc là thật ngốc  giả ngốc?”
 
“Đông cung ngay cả một cung nữ cũng  , trừ khi  mặc kệ, nàng nghĩ bọn họ thực sự dám  ?”
 
“Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh  ngoài nàng , còn  ai nữa?”
 
“Ta  nhiều như , nàng đều coi như  thấy ?”
 
A?
 
Chẳng lẽ   tại cái miệng độc của  ư?
 
Ta theo bản năng  cãi , nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Thẩm Lâm Vũ  khiến   hiểu  mà sinh  chút chột .