Lỡ như sếp  cần cô  nữa thì    kiếm  công việc đãi ngộ  thế ?
Làm trợ lý mà gặp  sếp tính tình  định,  quát tháo ầm ĩ là điều vô cùng hiếm .
Giữa bữa ăn, cửa phòng riêng bất ngờ vang lên tiếng gõ. Một  đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề bước ,  tay cầm một chiếc khay.
Ông  mỉm ,  cúi : “Xin  vì   phiền   đang dùng bữa,  là quản lý của nhà hàng , họ Lưu.”
Ông   đến bên trái của Doãn Ân Ngữ, khẽ cúi  đặt chiếc bát sứ trắng  bàn ăn.
“Cô Doãn, món  là tặng riêng cho cô.”
Doãn Ân Ngữ sững : “Tặng riêng cho ? Vì  ?”
Quản lý đáp: “Là chỉ thị của ông chủ chúng .”
“Ông chủ của   là ai?” Vạn Đường lên tiếng  cô.
Quản lý nhớ  lời dặn của ông chủ trong phòng bên cạnh cách đây hơn mười phút, truyền đạt  đúng nguyên văn: “Là  hâm mộ trung thành của cô Doãn. Chúc cô dùng bữa ngon miệng.”
Doãn Ân Ngữ lịch sự : “Cảm ơn.”
 trong lòng cô vẫn thấy khó hiểu, những  đến đây   cô  từng   ông chủ nhà hàng là  hâm mộ .
Xét theo cách trả lời  ,  lẽ đối phương  tiện tiết lộ danh tính.
Nhiệm vụ  thành, quản lý cũng   phiền thêm: “Vậy  xin phép lui, nếu  gì cần cứ gọi .”
Doãn Ân Ngữ khẽ gật đầu: “Vâng.”
Đợi quản lý  khỏi, Vạn Đường lập tức tò mò ghé sát : “Ân Ân, mau mở nắp  xem ông chủ tặng  món gì?”
Doãn Ân Ngữ   vẻ  mấy hứng thú, nhẹ giọng : “Cậu thích thì cứ ăn .”
Vạn Đường lập tức lắc đầu: “Không  ,   gửi tặng riêng cho  mà.”
Dù , cô  vẫn giúp mở nắp bát .
Nắp  mở, đồng tử của Doãn Ân Ngữ khẽ co , ngây .
Một bát thạch chanh aiyu óng ánh hiện   mắt. Thạch  cắt thành từng khối nhỏ, trong suốt lấp lánh ánh vàng nhạt,  mặt điểm vài lát chanh mỏng mảnh.
Hương trái cây nhẹ nhàng lan tỏa.
Không chỉ Doãn Ân Ngữ, đến cả Vạn Đường cũng  kìm  cảm thán: “Là thạch chanh aiyu, món tráng miệng  thích nhất.”
“Làm  mà ông chủ nhà hàng   ?”
Sở thích ăn uống là một phần đời tư, chỉ  thật sự  thiết gần gũi mới  thể hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-16.html.]
Doãn Ân Ngữ bối rối nhún vai: “Mình cũng  .”
Lúc  trong lòng cô đang ngổn ngang câu hỏi  kém gì Vạn Đường.
Dường như chợt nghĩ đến điều gì, nét mặt Vạn Đường đột nhiên trở nên căng thẳng, giọng cũng trầm xuống: “Không lẽ ông chủ quán  là fan cuồng của  ? Mình  xem kỹ thực đơn ,  thấy món   cả.”
Dù bạn  cô    minh tinh trong giới giải trí, nhưng dù  cũng là nghệ sĩ piano nổi tiếng quốc tế, mức độ nổi tiếng  hề tầm thường.
“Chắc là  ...”
Dù  , câu  của Vạn Đường vẫn khiến Doãn Ân Ngữ chột . Cô bắt đầu cảm thấy bất an,  dám động đũa  món tráng miệng  mặt.
Một    xa lạ,  từng gặp mặt   thể nắm rõ sở thích của cô đến thế, nghĩ kỹ  quả thật  chút rợn .
Doãn Ân Ngữ đẩy bát thạch sang một bên, lặng lẽ tiếp tục dùng bữa.
Chờ Hạ Dư Châu rời khỏi phòng riêng thì mấy  Doãn Ân Ngữ  rời  từ lúc nào.
Cửa phòng vẫn mở, nhân viên phục vụ đang chuẩn  dọn dẹp bàn ăn.
Hạ Dư Châu bước , cất giọng: “Đợi chút.”
Người phục vụ  từng gặp Hạ Dư Châu, nhưng  thấy quản lý  sát phía   liền đoán  ngay   tuyệt đối   khách bình thường.
Quản lý lập tức bước lên, cung kính hỏi: “Giám đốc Hạ,  cần gì ?”
Ông   thể   giữa giám đốc Hạ và cô Doãn  nhất định  mối quan hệ  đơn giản.
Chỉ  riêng món thạch chanh aiyu  thôi cũng đủ hiểu. Người đầu bếp  món tráng miệng  là do chính giám đốc Hạ đích  mời từ Đài Loan sang  khi tiếp quản nhà hàng một năm , chuyên phụ trách món ngọt.
Món thạch chanh aiyu là sở trường của đầu bếp đó, nhưng vẫn luôn  cấm đưa  thực đơn, càng đừng  đến việc phục vụ cho khách.
Tối nay là  đầu tiên món đó  .
Nghe   khi đến nhà hàng, giám đốc Hạ  gọi điện dặn đầu bếp chuẩn  nguyên liệu sẵn từ .
Lúc  Hạ Dư Châu  bước đến chỗ Doãn Ân Ngữ từng , ánh mắt rơi  bát thạch chanh aiyu vẫn còn nguyên vẹn  bàn.
Đây là món cô thích nhất,    ăn?
Hay là  khi chia tay khẩu vị cô cũng đổi ?
Hạ Dư Châu xoay  rời : “Không  gì. Khách trong phòng  rời  lúc nào?”
Quản lý liếc đồng hồ, đáp: “Mười phút .”
Hạ Dư Châu khẽ gật đầu: “Sau  nếu cô  còn đến ăn thì lập tức báo cho . Đưa cô  đến dùng bữa trong phòng .”
Quản lý vội đáp: “Vâng, giám đốc Hạ.”
Trình Tử Ngôn và Lư Quân ở ngoài cửa đưa mắt  .