Tới cửa nhà hàng, quản lý  lái xe tới, đưa chìa khóa cho Hạ Dư Châu, lễ phép : “Giám đốc Hạ, chúc ngài thượng lộ bình an.”
Anh  yên  chiếc xe rời , mãi đến khi  còn thấy bóng mới   bước  trong.
Trên xe, Doãn Ân Ngữ nghịch dây an   , hờ hững : “Thái độ của quản lý với  đúng là  nhiệt tình, cung kính.”
Hạ Dư Châu thản nhiên đáp: “Có ai mà  cung kính với  chứ?”
Doãn Ân Ngữ  thể phản bác, bởi    sai, từ  đến nay đều là  khác  lấy lòng .
Hạ Dư Châu bất chợt  thêm một câu: “Trừ em .”
Doãn Ân Ngữ: “...”
Câu cuối cùng , thật sự  cần thiết   .
“Em cũng  thể cung kính với  mà.”
Doãn Ân Ngữ  ngay ngắn, nghiêm túc : “Phiền giám đốc Hạ đưa  về nhà, tiền xe bao nhiêu  chuyển khoản.”
Hạ Dư Châu  dáng vẻ nhập vai đột ngột của cô chọc : “Em  chắc   đang coi  là tài xế ?”
Doãn Ân Ngữ  phủ nhận, chỉ hỏi : “Vậy   em xem  là gì?”
Lời  dứt,  khí trong xe thoáng lặng vài giây.
Trong đáy mắt u tối của Hạ Dư Châu loáng qua một tia tự giễu: “Anh   thì  ích gì? Em  chịu  .”
Trong lòng cô,   bao giờ quan trọng đến thế.
Doãn Ân Ngữ cảm nhận rõ ràng sự  đổi cảm xúc của , áp suất  khí như đột ngột hạ thấp.
Cô khẽ mím môi, định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn   nên lời.
Cô  thể cho  một câu trả lời chắc chắn, sợ nếu lỡ trao hy vọng   vụn vỡ thì sẽ càng tệ hơn.
Hạ Dư Châu  thẳng phía , chuyên tâm lái xe. Thấy cô mãi  lên tiếng,   nhạt tự giễu.
Cô đúng là, đến cả một câu  cho  cũng   thốt .
Suốt đoạn đường, trong xe rơi  sự im lặng c.h.ế.t chóc,  ai  thêm lời nào.
Bầu  khí nặng nề  Doãn Ân Ngữ thấy  khó chịu, cô cất giọng nhẹ nhàng: “Em mở chút nhạc  ?”
Lúc  Hạ Dư Châu trở nên kiệm lời: “Tùy em.”
Doãn Ân Ngữ đưa tay chạm  bảng điều khiển trung tâm, giai điệu nhạc chậm rãi vang lên như xoa dịu phần nào sự nặng nề  .
 khi lời bài hát bắt đầu, Doãn Ân Ngữ lập tức hối hận vì  đề nghị mở nhạc.
“Bao    mắt em,
Bao  mong chờ hồi âm,
Anh chẳng đủ can đảm, chỉ  hỏi rằng,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-28.html.]
Vì  em nỡ buông tay…”
Giai điệu da diết lan tỏa khắp  gian xe, hợp cảnh đến lạ.
Tim Doãn Ân Ngữ lỡ một nhịp, ngón tay trắng nõn khẽ co , ánh mắt liếc sang  đàn ông đang lái xe.
Vẻ mặt  vẫn bình thản như thường.
Thấy , Doãn Ân Ngữ liền đổi bài.
“Em yêu , em còn nhớ ,
Nụ hôn đầu tiên   trao,
Dù giữa mùa hè nóng như thiêu,
Chỉ cần  vui vẻ tự do…”
Sắc mặt Doãn Ân Ngữ dần mất kiểm soát, đầu óc như rơi   trống.
Lần  cô   đầu hàng,  chút do dự tắt nhạc,  dám  thêm nữa.
Hai bài liền đều mang tâm trạng buồn bã, thật sự chỉ là trùng hợp thôi ?
Cô  cảm giác từng câu từng chữ đều như đang nhắm  .
Doãn Ân Ngữ mím môi, chậm rãi : “Gu âm nhạc của  dạo   đổi nhiều thật.”
Trước đây trong danh sách nhạc của   từng  những bài thế .
Hạ Dư Châu liếc  cô, lạnh nhạt : “Bị đá ,  chút nhạc buồn cũng   ?”
Doãn Ân Ngữ cụp mắt, khẽ đáp: “Được chứ.”
Cô dừng  một chút,    bằng đôi mắt trong vắt: “Hạ Dư Châu,  cũng  sống vui vẻ một chút.”
Anh từng  mong cô hạnh phúc, đừng quá mệt mỏi,  nhớ ăn đúng giờ.  điều cô mong mỏi cũng giống .
Cô mong  sống  hơn cả khi còn ở bên cô. Mà thực tế,  đúng là ngày càng  hơn.
Ngón tay Hạ Dư Châu nhúc nhích  vô lăng: “Em đang an ủi  đấy ?”
“Coi như .”
, phần nhiều hơn là một lời chúc phúc.
Hạ Dư Châu  nhẹ,  rõ ý vị.
Không hỏi địa chỉ, Hạ Dư Châu cứ thế đưa Doãn Ân Ngữ về thẳng Di Sơn Phủ.
Xe chạy thẳng một mạch  khu biệt thự mà  gặp trở ngại nào, dừng   cửa nhà cô.
Chiếc xe     đầu tiên  đây. Trước  mỗi  nghỉ lễ về nước,  khi hẹn hò xong xuôi  đều đưa cô về tận nhà.
Doãn Ân Ngữ tháo dây an , bấm nút phía trong, cửa kiểu cánh chim chậm rãi mở lên.