Doãn Ân Ngữ mím môi: “Hay là về nhà  , giờ  cũng  thấy đói lắm.”
“Được thôi.”
Con đường tắc nghẽn cuối cùng cũng bắt đầu thông thoáng, Vạn Đường đạp nhẹ ga, xe từ từ tăng tốc.
Những chiếc xe xung quanh dần vượt lên , lao vút qua họ.
Vạn Đường  thẳng, thuận miệng : “Ơ, chiếc xe phía  là của Hạ Dư Châu .”
Giọng điệu  chắc chắn.
Chiếc Pagani phiên bản giới hạn  cầu đó, cả Hộ Thành cũng chỉ  duy nhất một chiếc như .
Chưa kể đến sự khan hiếm của nó, chỉ riêng biển  xe cũng  mang một ý nghĩa đặc biệt.
Nói xong, Vạn Đường chợt nhận   lỡ lời: “Xin  Ân Ân, ...”
“Không .” Doãn Ân Ngữ  thẳng phía , điềm đạm : “Tên     điều cấm kỵ với .”
Dù mỗi   nhắc đến  tim cô vẫn gợn sóng, nhưng cô  bao giờ hối hận vì  gặp .
Cũng  từng nghĩ sẽ cố tình xóa bỏ những khoảnh khắc yêu thương hạnh phúc từng tồn tại thật sự .
Với cô, đó là một đoạn ký ức  đẽ, là phần  thể thiếu trong hành trình cuộc đời .
Cô cũng  thể chắc chắn rằng chiếc xe   thấy chính là của .
So với thương hiệu siêu xe, thứ khiến cô ghi nhớ sâu sắc hơn chính là biển  đó.
[Hộ A·Z0416].
Trong mắt  khác  thể chẳng  gì đặc biệt, nhưng ai hiểu cô thì sẽ , dãy  cuối chính là ngày sinh nhật của cô.
Trước đây, biển  xe của  cực kỳ phô trương - [Hộ A·Z0000].
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-3.html.]
Sau khi quen cô,  mới đổi sang biển  hiện tại, còn bỏ   tiền lớn để đấu giá lấy .
Khi đó cô còn  bảo   hớ , biển    mà so  với “0000” về độ giá trị.
  chẳng mấy để tâm, ánh mắt  cô chan chứa cưng chiều, mỉm  : “Chỉ cần  thấy  ý nghĩa là đủ .”
Tình yêu của  chính là như thế, mãnh liệt và chân thành.
Anh cho cô một mối tình  lãng mạn  nồng nhiệt.
Giúp một  luôn thiếu cảm giác an  như cô,  đầu tiên dám mở lòng tin tưởng và dựa dẫm     khác, cũng khiến cô một  nơi đất khách quê   còn cảm thấy cô đơn nữa.
Thấy sắc mặt Doãn Ân Ngữ   gì bất thường, Vạn Đường cũng  dè dặt nữa, tiếp tục : “Hạ Dư Châu cũng đến sân bay đón ai ? Ai sai khiến nổi   chứ?”
Tên công tử đó nổi tiếng là ngông cuồng ngang tàng, hành xử tùy tiện, chuyện gì cũng dửng dưng mặc kệ.
Người duy nhất  thể tác động đến cảm xúc , nắm bắt  , khiến   lời  theo chính là  đang  ở ghế phụ bên cạnh Vạn Đường.
Không đợi Doãn Ân Ngữ lên tiếng, Vạn Đường  đoán tiếp: “Chẳng lẽ    bạn gái ?”
Vừa dứt lời, cô   lắc đầu ngay: “Chắc  , nếu thật sự  thì  lý gì      chút tin nào.”
Dù  khi Doãn Ân Ngữ chia tay , Vạn Đường cũng  còn gặp Hạ Dư Châu nữa, nhưng dù  cũng cùng một giới, ít nhiều vẫn  thể   chút ít từ những  khác.
Mấy ngón tay đặt  đùi của Doãn Ân Ngữ bỗng siết chặt , trắng bệch  còn chút máu, móng tay in sâu trong lòng bàn tay.
Phải , họ  chia tay hai năm .
Anh  bạn gái cũng là chuyện  bình thường.
Chiếc xe từng chỉ  cô , giờ ghế phụ cũng    mới.
Không ai  nghĩa vụ   mãi tại chỗ chờ cô  , huống hồ năm đó là cô chủ động đề nghị chia tay.