Trong một phòng bao riêng, Trình Tử Ngôn   đàn ông đang  tựa  ghế sofa đối diện, lên tiếng: “Cậu   cái gì kích thích ? Hôm nay chủ động rủ bọn   bar cơ đấy.”
Lúc mới chia tay với Doãn Ân Ngữ  cũng thế, ba hôm hai bữa  kéo   uống rượu.
Không đến tầm một, hai giờ sáng là nhất quyết  chịu về.
Hạ Dư Châu ngả  thoải mái  sofa, hai nút áo  cùng của chiếc sơ mi mở bung,  ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, sắc mặt  trở nên khó đoán.
Ngón tay thon dài nắm lấy ly brandy, những viên đá lạnh lăn nhẹ trong lớp rượu màu nâu sẫm, tiếng va chạm khẽ khàng  nhấn chìm trong nền nhạc sôi động.
Anh  nâng mí mắt: “Không  uống thì cút.”
Chưa từng thấy ai rủ  mà   đến.
“Nhìn  giống loại  bỏ qua chỗ  lợi ?” Trình Tử Ngôn bật nắp thêm một chai whisky,  : “Tối nay  say  về.”
“Cậu mà say thì  ai lo cho .” Lư Quân bật tàn thuốc, dội sẵn cho một gáo nước lạnh.
Tửu lượng của Trình Tử Ngôn đúng là tệ thật.
“Không  tình nghĩa gì cả.”
Trình Tử Ngôn  lái câu chuyện  về phía Hạ Dư Châu: “Rốt cuộc  định xếp lịch  ăn với Ân Ngữ  ngày nào?”
“Cậu gấp cái gì? Không  còn tưởng là  yêu cũ của  đấy.” Hạ Dư Châu gác chân lên, giọng lười biếng.
“Nếu thật là  yêu cũ của ,  còn lâu mới gặp . Không như ...”
Lời còn  dứt, động tĩnh ở cửa khiến cả đám chú ý.
Cửa phòng bao  đẩy  từ bên ngoài.
Một cô gái ăn mặc mát mẻ bước , còn  đến gần, mùi nước hoa nồng nặc  xộc thẳng  mũi.
Vừa  thấy   sofa, cô  lập tức xác định  mục tiêu, ánh mắt dính chặt  Hạ Dư Châu.
Cô  vén tóc, lắc hông  tới, giọng ngọt lịm như rót mật: “Anh  trai ơi, em ở phòng bên cạnh, tụi em đang chơi trò đại mạo hiểm,  thể xin  phương thức liên lạc  ?”
Vừa , cô   cố tình kéo cổ áo thấp xuống, tìm cách va  cánh tay Hạ Dư Châu.
  kịp  gần, Hạ Dư Châu  né sang chiếc sofa khác như tránh dịch bệnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-31.html.]
Động tác nhanh đến mức    nghi ngờ   cô  mang virus gì.
Trình Tử Ngôn và Lư Quân bên cạnh chỉ nâng ly chạm cốc,  xem trò vui với vẻ thảnh thơi.
Đã  yên trong phòng mà vẫn   tìm đến tán tỉnh, đúng là đào hoa thật.
Cô gái  chờ hai giây, thấy Hạ Dư Châu chẳng buồn phản ứng, cứ như thể  hề  thấy   gì, liền gọi thêm một tiếng: “Anh  trai~”
Trong lòng cô   tính toán rõ ràng, nếu xin  WeChat thì nhất định  theo đuổi cho bằng .
Người đàn ông   chỉ  đến chói mắt, mà  cũng  là   tiền. Ánh mắt cô  liếc về chiếc chìa khóa xe Pagani  bàn.
Nếu   mà trở thành bạn trai , mấy cô gái  chắc sẽ ghen c.h.ế.t mất.
Khi cô  định tiến  gần thêm một bước, Hạ Dư Châu  buồn ngẩng đầu, lạnh nhạt  một chữ: “Biến.”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt   từng dừng    cô  dù chỉ một giây.
Trừ Doãn Ân Ngữ , những lúc khác, khái niệm “thương hoa tiếc ngọc” với   hề tồn tại.
Anh đặt ly xuống, cầm lấy chiếc điện thoại  bàn.
Chiếc nhẫn  ngón giữa lấp lánh  ánh đèn mờ, thu hút ánh  một cách khó cưỡng.
Ảnh bên trong ốp lưng điện thoại và chiếc nhẫn ở ngón tay giữa đồng thời lọt  mắt cô gái đang  đó.
Chỉ cần hai món đồ  xuất hiện,  cần Hạ Dư Châu lên tiếng, cũng đủ để thông báo rõ ràng    chủ.
Cô gái   thấy xong, sắc mặt từ ấm ức giả tạo chuyển ngay sang kinh ngạc.
Không ngờ  thật sự  bạn gái.
Một  đàn ông chất lượng như , tại    thể là của cô ?
Nhìn Hạ Dư Châu với vẻ mặt lạnh lùng, khí thế tỏa  đầy áp lực, cô  cũng  dám tiến thêm bước nào nữa. Cảm giác như chỉ cần  gần thêm một chút,   thể nổi giận và thẳng tay đuổi cô   bất cứ lúc nào.
 cô  cũng  cam tâm từ bỏ dễ dàng.
Thế là  đầu  sang Trình Tử Ngôn và Lư Quân: “Hai   trai, em  thể add WeChat của hai  ?”
Trò chơi đại mạo hiểm đúng là thật, nhưng giờ đây cô  rõ ràng là  tư tâm,  tranh thủ cơ hội vì lợi ích cá nhân.