Hai  đang  xem trò vui: “?”
Cái gì, tới cả họ cũng  lôi ?
Trình Tử Ngôn mỉm  bất lực: “Người , bọn   ngay đây mà cô dám coi bọn  là phương án dự phòng, cô nghĩ bọn  sẽ cho ?”
Một  đòi xin WeChat của hai , tham vọng cũng lớn thật.
“Còn  ?”
Ánh mắt sắc lạnh của Lư Quân quét qua cô  đầy uy hiếp.
Cả ba  bọn họ đều là nhân vật  vạn , nếu thật sự nổi giận, e rằng chẳng ai dám chống .
Cuối cùng cô gái  cũng  điều, cầm điện thoại lúng túng rời .
Bầu  khí trong phòng bao   về như .
“Cậu  xem, chỉ dựa  cái nhẫn đeo  tay  chặn  bao nhiêu cô ?” Trình Tử Ngôn châm một điếu thuốc, trêu chọc Hạ Dư Châu: “Người  thì xây dựng hình tượng độc , còn  thì  , dựng luôn hình tượng đang yêu.”
Loại chuyện như thế, đúng là  đầu   thấy.
Suốt hai năm qua,  từng thấy cái nhẫn đó rời khỏi tay Hạ Dư Châu.
Chỉ cần lộ nhẫn, lộ ảnh, ai   cũng ngầm mặc định là     yêu.
Kể cả những cô gái  thiện cảm,  tiến xa hơn với ,  thấy  cũng chùn bước.
Hạ Dư Châu  đáp, cúi đầu  mặt  điện thoại.
Trong ảnh là một cô gái mặc váy lễ phục trắng đính đá thủ công lấp lánh, bóng lưng mảnh mai và đoan trang hệt như một công chúa hoàng gia.
Tóc dài màu nâu sẫm  uốn sóng lớn, buông lơi  lưng,  nghiêng đầu, lộ  sống mũi thanh tú và chiếc cổ thiên nga thon dài.
Cô  ngược sáng, ánh đèn rọi lên ,  một cách kiêu sa và mê hoặc.
Dung nhan  mờ ảo, nhưng vẫn đủ để nhận  là một mỹ nhân.
Tấm ảnh  là do  chụp trong buổi độc tấu đầu tiên mà  đến xem  khi hai  quen , chụp ở cầu thang.
Mãi đến khi  ai đó đá  ống quần, Hạ Dư Châu mới ngẩng mắt   chỗ khác.
“ đang  chuyện với  đấy,   thấy ?” Trình Tử Ngôn nhanh chóng rút chân .
Cẩn thận hơn,   còn đổi sang  ở vị trí cách xa Hạ Dư Châu hơn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-32.html.]
Hiếm khi thấy Hạ Dư Châu  phản ứng , chỉ đút điện thoại  túi  : “Nghe .”
Lư Quân lắc đầu chẹp miệng: “Nhìn cái dáng vẻ u sầu của  mà xem.”
“Ai mà ngờ  đại thiếu gia Hạ cao ngạo bất kham của chúng , mặt mũi hệt như tra nam, cuối cùng   chơi cái trò tình yêu thuần khiết.”
Trước khi yêu Doãn Ân Ngữ, Lư Quân thật sự    Hạ Dư Châu thì  là một kẻ si tình.
Hạ Dư Châu liếc họ một cái, giọng thờ ơ: “Nếu rảnh rỗi   việc gì  thì tự vả cho tỉnh .”
“Đây  là sự thật,  cho    ?” Lư Quân dừng một lát, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “ thật đấy,  cũng nên buông xuống , đừng tự dày vò bản  nữa.”
Tự giày vò trong lòng là cách hành hạ cay nghiệt và đau đớn nhất.
Trình Tử Ngôn cũng  đùa nữa, nghiêm nghị : “Có lẽ  và Ân Ngữ thật sự là  duyên nhưng   phận, chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng chẳng .”
Anh  uống một ngụm rượu, bày tỏ cao kiến: “Hay  thử bắt đầu một mối quan hệ mới xem ?”
Nghĩ , đôi lúc   thấy  lẽ là do cái miệng quạ đen của  linh thật .
Từ  khi quen Doãn Ân Ngữ, Hạ Dư Châu cứ suốt ngày khoe khoang phô trương  mặt họ, sống phong lưu vui vẻ đến mức khiến   bạn như    mà tức cả .
Thế là      với Doãn Ân Ngữ, bảo cô tìm cách hành hạ Hạ Dư Châu một trận  trò .
Tốt nhất là cho Hạ Dư Châu nếm thử cảm giác  đá, đảm bảo nhớ cả đời.
Ai ngờ một câu  đùa lúc   thành thật.
Làm bây giờ   cứ tự hỏi mãi,   Doãn Ân Ngữ  thật sự  lời    lúc đó  nữa.
Nghĩ tới đây, Trình Tử Ngôn đột nhiên chắp tay  ngực,  nghiêm trang  ghế sofa, thành tâm cúi  về phía Hạ Dư Châu.
Trong lòng âm thầm niệm: Là  em   với  .
Hạ Dư Châu thấy hành động kỳ quặc của Trình Tử Ngôn, ánh mắt liền  đổi: “Uống nhầm rượu  ?”
Trình Tử Ngôn xua tay: “Không ,  đừng bận tâm tới . Trả lời  chuyện   cái .”
“Cần   tay giúp  thoát khỏi mối tình  ?”
“Cút…”
Hạ Dư Châu định từ chối, nhưng  dừng  đúng lúc,  nhạt hỏi : “Cậu tính giúp kiểu gì?”