Giọng   lộ  chút cảm xúc nào.
“Là  gọi cho em  mà?” Doãn Ân Ngữ .
Cô chẳng    máy ?
Giờ việc   gọi thật   cũng  còn quan trọng nữa.
Cô giải thích: “Em   thấy, lúc đó em ngủ . Trước khi ngủ em luôn để điện thoại ở chế độ im lặng.”
Chỉ cần  tiếng động dù  nhỏ cũng đủ khiến cô tỉnh giấc, mà một khi  tỉnh  thì  khó để ngủ .
Nghe cô  , cảm giác nghẹn ngào trong lồng n.g.ự.c Hạ Dư Châu dường như  xoa dịu đôi chút. Chỉ cần là lời cô ,  đều tin.
“Nếu tối qua em thấy cuộc gọi của , em sẽ  máy chứ?”
Doãn Ân Ngữ  chút do dự: “Em sẽ .”
Lúc , Hạ Dư Châu    tỉnh ngủ. Anh  dậy,   trần trụi, tựa hờ  đầu giường. Bờ vai rắn chắc, lồng n.g.ự.c rộng lớn lộ   ánh sáng nhàn nhạt.
Thái dương nhói lên từng cơn, nhưng   bận tâm.
“Nếu  …”
Câu "Nếu     gặp em" suýt chút nữa  buột miệng thốt , nhưng cuối cùng   kìm , đổi thành: “Nếu  bảo em đến tìm , em cũng sẽ đến ?”
Doãn Ân Ngữ im lặng.
Khoảng chần chừ chỉ kéo dài vài giây, nhưng với Hạ Dư Châu  như một lưỡi d.a.o cùn, một  nữa khoét sâu  vết thương  lành trong lòng .
“Không  gì nữa,  cúp máy đây.”
Hạ Dư Châu là  chủ động ngắt cuộc gọi, đây là  đầu tiên   .
“Hạ Dư Châu…”
Doãn Ân Ngữ gọi khẽ, nhưng màn hình   về giao diện chính.
Cô   rốt cuộc  gọi cho cô là vì chuyện gì. Thế nhưng dù cách  một màn hình, cô vẫn cảm nhận  sự cô đơn và nỗi buồn u uất từ .
Ngón tay cô lơ lửng  màn hình, do dự vài giây, cuối cùng vẫn  bấm gọi .
Tại dinh thự Tây Luân  Một, Hạ Dư Châu  chằm chằm  màn hình điện thoại như đang đợi điều gì đó.
Từng giây trôi qua, máy vẫn im lìm.
Anh  lạnh.
Tối qua là do men rượu,  còn bây giờ thì ?
Anh ném điện thoại sang bên, đẩy cửa ban công, nhảy thẳng xuống hồ bơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-35.html.]
Làn nước lạnh băng tức khắc ngấm  da thịt. Anh vung tay bơi mạnh mẽ, từng đợt sóng gợn dập dềnh phía  lưng như thể  trút hết  cảm xúc  dòng nước .
Tại Di Sơn Phủ, khi Doãn Ân Ngữ xuống tầng thì ba     từ sớm.
Cô   bàn ăn, cắn một miếng măng tây.
 mãi đến khi nuốt xuống, cô vẫn  hề  thêm động tác nào. Dường như  thứ gì đó níu lấy tâm trí, ánh mắt lơ đãng, tay cầm nĩa vô thức gõ nhẹ  mép đĩa.
Dì Dư bước tới, khẽ hỏi: “Cô chủ,   bữa sáng hôm nay  hợp khẩu vị của cô ?”
Doãn Ân Ngữ  kéo về thực tại, môi  hé : “Không .”
Cô đặt d.a.o nĩa xuống, rời khỏi bàn ăn.
Dì Dư gọi với theo: “Cô chủ, cô  ăn nữa ?”
Bữa sáng  bàn gần như   động đến.
“Không ăn nữa, phiền dì dọn giúp cháu.”
Doãn Ân Ngữ     về phía cầu thang. Khi ngang qua phòng khách, ánh mắt vô tình lướt qua hộp ô mai đặt  bàn .
Cô khựng  một chút,  bước tới lấy một viên cho  miệng.
Doãn Ân Ngữ  ngoài, đến một quán cà phê tên là Trạm Tiếp Sức Cho Vô Sản.
Trên con phố sầm uất , quán  mặt bằng rộng nhất, phong cách trang trí cũng đặc biệt hệt như cái tên của nó.
Cửa chính  thiết kế thành hình đầu bò khổng lồ, hai chiếc sừng vểnh cao lên trời,  độc đáo  lố bịch.
Miệng con bò há to, khách chỉ  thể  qua miệng nó để  bên trong quán.
Hai bên cửa đặt hai bức tượng ngựa trắng, ngẩng đầu  hiên ngang.
Quán cà phê  là do Vạn Đường mở  để g.i.ế.c thời gian.
Không ngờ nhờ  cái tên lạ đời và cách bày trí dị biệt,  vô tình thu hút sự tò mò của  nhiều .
Dần dà trở thành một địa điểm check-in nổi tiếng,  giới trẻ săn đón.
Giờ đây,  tay cô , quán đang  vận hành  bài bản và  sức sống.
Doãn Ân Ngữ xách túi bước .
Dù  mở  một năm, đây là  đầu tiên cô đến.
Nội thất bên trong ấm cúng mà  kém phần tinh tế, lấy tông sáng  chủ đạo, phối hợp với nội thất gỗ. Nhạc jazz nhẹ nhàng du dương trôi trong  gian.
Khi Doãn Ân Ngữ còn đang quan sát xung quanh, một nhân viên phục vụ  bước đến bên cạnh cô: “Thưa cô, cô  dùng gì ạ?”