Vào quán của họ  bắt buộc  gọi món. Khách  thể tùy ý  nghỉ,  sách  tranh thủ  việc.
Đôi khi còn  tặng kèm một phần bánh miễn phí.
Theo lời của bà chủ thì: " mở quán   để kiếm tiền."
“Cho hỏi, chủ quán  ở đây ?”
Giọng  của Doãn Ân Ngữ trong trẻo nhẹ nhàng, như tiếng nước suối chảy qua khe đá.
Dù đối diện là ai, cô cũng luôn giữ thái độ điềm đạm,  hề tỏ  kiêu ngạo.
Nhân viên  cô, thoáng ngẩn  vì khí chất quá nổi bật, trong lòng thầm cảm thán: Xinh  thôi còn  đủ,  đến cả giọng  cũng dịu dàng đến .
“Có ạ, cô tìm chủ quán  chuyện gì ?”
“ là bạn của cô .”
Vừa dứt lời, Vạn Đường đúng lúc từ  lầu  xuống, thấy cô thì vội chạy tới, ngạc nhiên hỏi: “Ân Ân,   tới mà  nhắn  một tiếng?”
Doãn Ân Ngữ nở nụ  nhàn nhạt: “Đến thăm  một chút, tiện thể xin ly cà phê uống.”
“Không thành vấn đề.”
Vạn Đường sảng khoái đồng ý,   sang nhân viên dặn: “Đem tất cả đồ uống trong quán  cho bạn   mỗi món một phần.”
Nhân viên: “Vâng,   chuẩn  ngay.”
Doãn Ân Ngữ  ngăn  nhưng  muộn: “Làm quá  đấy,  uống  hết .”
Vạn Đường chẳng hề để tâm, khoát tay: “Không ,  nếm thử mỗi món một ngụm, góp ý giúp .”
Doãn Ân Ngữ mỉm : “Cũng .”
Hai  chọn một góc khuất  xuống. Nhân viên mang  một phần bánh ngọt  bày trí tinh xảo.
Vạn Đường liếc  cô, : “Nói , hôm nay tìm  là  chuyện gì?”
“Mình đến tìm  là nhất định   chuyện ?” Doãn Ân Ngữ vẫn : “Mình    mà, chỉ là đến uống cà phê.”
“Không  chuyện thì  chắc chắn sẽ nhắn tin . Bây giờ  đột nhiên ghé qua, nhất định là  chuyện.”
Vạn Đường lý luận chắc nịch: “Chúng  quen  bao lâu , thói quen của   còn  hiểu ?”
Nghe , Doãn Ân Ngữ cũng  giấu nữa, kể  cuộc gọi sáng nay với Hạ Dư Châu cho cô .
Bị Vạn Đường đoán trúng gần hết, cô cũng  ngạc nhiên.
Vì ngoài Hạ Dư Châu , thật sự chẳng còn ai  thể khiến cảm xúc của Doãn Ân Ngữ d.a.o động đến thế.
Vạn Đường : “Vậy nên  hối hận vì   trả lời   ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-36.html.]
“Mình...”
“Đừng vội phủ nhận, để   hết .” Vạn Đường cắt lời cô.
“Trong lòng  thực   trả lời “”, nhưng nghĩ đến quan hệ hiện tại giữa hai ,  thấy  thích hợp,  phần lưỡng lự.”
Phải  rằng Vạn Đường thật sự  hiểu Doãn Ân Ngữ. Mỗi câu   đều đánh trúng suy nghĩ trong lòng cô.
Doãn Ân Ngữ nhẹ giọng: “Còn một điều nữa... Mình cảm thấy lúc   cúp máy  vẻ   tổn thương.”
Cô  hiếm khi thấy  như , và đó cũng là dáng vẻ mà cô  bao giờ  thấy.
Anh nên luôn ngẩng cao đầu, rạng rỡ khí khái,   bất kỳ điều gì vướng bận  tổn thương.
Giống như  khi gặp cô.
Năm  chia tay, cô  khiến  đau một  .
Vạn Đường vỗ vai cô an ủi: “Ân Ân,  đừng nghĩ nhiều nữa, cứ  theo tiếng lòng của  là .”
“Dù gì hai  hiện tại cũng độc ,  cũng  cả.”
“Con  vốn là một thể mâu thuẫn mà, chỉ cần nhớ kỹ một điều, vui vẻ là quan trọng nhất.”
Doãn Ân Ngữ cụp mắt xuống, ngón tay kẹp lấy chiếc nĩa  đĩa, trầm ngâm giây lát như đang hạ quyết tâm.
“Được.”
Doãn Ân Ngữ   trong quán cà phê gần một tiếng đồng hồ mới rời .
Tài xế nhanh chóng bước tới mở cửa xe cho cô: “Cô chủ, bây giờ đưa cô về nhà chứ ạ?”
Cô khựng  một chút  : “Đưa  đến Lumen.”
“Vâng.”
Mười lăm phút , Doãn Ân Ngữ bước  sảnh lớn của công ty Lumen. Dáng  thon dài, gót giày cao gõ nhè nhẹ  sàn đá cẩm thạch, bước  thong thả mà ung dung.
Hôm nay quầy lễ tân vẫn là hai nhân viên từng tiếp cô  . Nhìn thấy cô, họ nhận  ngay.
Một trong hai   thấy cô quen mắt từ  , nhưng mãi đến khi tan ca về nhà lướt mạng, tình cờ thấy tin cô về nước phát triển sự nghiệp, mới bừng tỉnh nhớ  cô là ai.
Giờ thấy cô xuất hiện, lập tức nở nụ  niềm nở bước  đón: “Cô Doãn, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Doãn Ân Ngữ mỉm  khẽ gật đầu: “Cô nhận   ?”
Dù    ghé qua, cô cũng  từng  rõ  phận với họ.
“Đương nhiên , cô là nghệ sĩ piano nổi tiếng mà.”