Chiếc Pagani lao vút về phía , cửa sổ chỗ ghế lái hạ xuống một nửa, lộ  gương mặt điển trai ngời ngời, đường nét gương mặt sắc sảo.
Sống mũi cao, đường chân mày sắc nét, xương hàm góc cạnh, đôi mắt sâu thẳm và kiêu ngạo  thẳng về phía .
Áo sơ mi    buông hờ hai cúc, xương quai xanh rõ ràng ẩn hiện.
Một tay nắm chặt vô lăng, tay còn  tùy ý chống khuỷu lên mép cửa sổ, dáng vẻ lười biếng thảnh thơi.
“Sao hôm nay  Hạ  chủ động  tài xế tới đón  thế ?”
Người  ghế bên lên tiếng hỏi.
Đó là một  phụ nữ  đến năm mươi, bảo dưỡng   nên da dẻ mịn màng  một nếp nhăn, toát lên vẻ sang trọng quý phái.
Trông bà trẻ hơn nhiều so với tuổi thật.
Hạ Dư Châu thờ ơ nhắc nhở: “Chẳng  tối hôm   gọi bảo con hôm nay  sân bay đón  ?”
“Từ khi nào con   lời thế?” An Mạn Linh đánh giá ,  vẻ nghiêm túc: “Chẳng lẽ  mới  du lịch một chuyến mà con  hết thời kỳ nổi loạn,   lời   ?”
Hạ Dư Châu lười biếng  đầu sang: “Biết thế con   tới,  việc   ai cảm ơn.”
“Mẹ  vài câu mà con cũng  vui ?”
An Mạn Linh  quan tâm thái độ của ,  tiếp: “Con  thể lái chiếc nào rộng rãi một chút tới đón  ? Mẹ  quen  xe nhỏ tồi tàn .”
Bà  quen  xe thương mại mỗi   ngoài, chiếc siêu xe  với bà  chật chội.
“Không  cái  ngầu hơn xe  thường  ?” Hạ Dư Châu : “Hơn nữa con chỉ  lái mỗi chiếc .”
An Mạn Linh đập một cái   : “Mẹ con tuy   lái xe, nhưng cũng   kẻ ngốc cái gì cũng  . Còn nữa, tại  con   đường vòng mà  chọn đường gần hơn?”
Hạ Dư Châu liếc mắt, từ gương chiếu hậu  chiếc xe màu hồng đậm đằng , ánh mắt thâm trầm khó đoán.
“Đường  cảnh  hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-kieu-ngao-chi-cui-dau-voi-minh-em/chuong-4.html.]
Nghe , An Mạn Linh  đầu   ngoài, chẳng thấy phong cảnh gì đặc biệt, chỉ  xe chạy vùn vụt qua .
Hơn nữa con bà cũng   kiểu   tâm trạng rảnh rỗi để ngắm cảnh.
Không lẽ  trúng tà ?
Sao cả quãng đường  chuyện cứ kỳ quặc thế nào .
“Dạo  con  kích thích gì , đầu óc  vấn đề  hả?”
Hạ Dư Châu   giải thích: “Có thể.”
An Mạn Linh bắt đầu để tâm: “Để hôm nào  mời thầy về nhà  lễ trừ tà cho con.”
Hạ Dư Châu gõ gõ ngón tay lên vô lăng: “Bà An, mê tín phong kiến  thể  tố giác đấy.”
“...”
An Mạn Linh nghiến răng nghiến lợi giơ ngón tay cái với : “Con giỏi lắm, xem    còn quan tâm con nữa .”
“Suốt ngày    tức chết, chẳng trách con với Ân Ân ...”
Câu   dứt, giọng An Mạn Linh bỗng khựng .
“Xin , đụng tới vết thương lòng của con .”
Sau khi chia tay, con trai bà  trải qua những dằn vặt và đau khổ thế nào, với tư cách là một  , ít nhiều bà vẫn hiểu  đôi chút.
Đến tận bây giờ bà  thể khẳng định rằng nó vẫn  thoát khỏi mối tình , trong lòng vẫn chỉ   cô gái đó.
An Mạn Linh  kìm  sự tò mò trong lòng, rốt cuộc vẫn hỏi  câu mà bà   hỏi từ lâu: “Hồi đó hai đứa chia tay vì lý do gì ?”
“Ân Ân là một cô gái , con bé   xứng đáng với con.”