Tống Minh Yến hoảng hốt tiến  gần, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo :
"Xin ,   là em sắp gặp  yêu  mạng,  hoảng quá."
"Đều là ý của Quý Từ,   nên  theo  ."
Tống Minh Yến  tức giận: "Đều tại  ."
Anh  , điện thoại vẫn  tắt, Quý Từ gào lên: "Tống Minh Yến,   mất  ít tiền để nhờ thầy tính cho , mà giờ  lộ tẩy thì  đổ  cho  em ?"
" còn đang  chuyện với bạn  của cô , cô  tìm Thời Mạn  , mà  còn  cái quái gì nữa?"
Quý Từ là bạn  từ nhỏ của Tống Minh Yến, một tay chơi phong lưu.
Cả hai đều   là  .
  hiểu  Thời Mạn, một  phụ nữ tỉnh táo như ,   thể ở bên một gã lẻo mép như  ?
 tức giận bẻ tay Tống Minh Yến ,  thèm  , rời  mà    thêm câu nào.
 tức đến điên ,   một đoạn thì phát hiện  để quên túi xách trong phòng bệnh của Tống Minh Yến,    bắt taxi  về lấy túi.
Đến cửa phòng bệnh,  thấy Quý Từ ở bên trong.
  thích Quý Từ, nên định chờ họ   mới .
Khi   chuẩn  rời ,   thấy Quý Từ hỏi Tống Minh Yến: “Có đáng ?”
“Cậu thích Lâm Hàm bao lâu , nhưng trong lòng cô    .”
Vừa    Tống Minh Yến lừa dối, tức giận đến mức  còn tỉnh táo, đầu óc  kịp phản ứng,  hiểu lời Quý Từ  nghĩa gì?
Hắn  Tống Minh Yến thích ?
 cảm giác của Tống Minh Yến với  giống như một học sinh tiểu học bắt nạt cô bạn cùng bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-gia-nao-yeu-duong/6.html.]
Ngây thơ và luôn thích gây rắc rối cho .
Hắn đối với  như kẻ thù  đội trời chung thì đúng hơn?
Chỉ  thấy giọng điệu thâm trầm của Tống Minh Yến đáp  Quý Từ:
"Nhắc tới cũng kỳ lạ,  là đứa trẻ thông minh xuất sắc trong miệng  khác, nhưng khi đối diện với   thích,    vụng về!"
"Rõ ràng mỗi   đều   chuyện tử tế với cô , nhưng  nào cũng khiến cô  tức giận, luôn luôn   như ý ."
"Khi còn  học,   nghĩ  là trực tiếp tỏ tình với cô ,   rằng  thích cô ."
" ấn tượng của cô  về   ,   sợ cô  cho rằng  hời hợt, vì  càng ghét  hơn."
"Có  cô  thích một  trai,  ghen tị,  cô  . Cô  mắng  là đồ khốn, bảo  đừng xuất hiện  mặt cô  nữa.      , tiếp tục ở bên cạnh cô  chỉ khiến cô  càng ghét , vì   chỉ còn cách chuyển trường."
"    nỡ xa cô , mấy năm đó  nào  cũng chạy đến cổng trường cô ,  cô  từ xa một , cũng cảm thấy mãn nguyện."
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Tống Minh Yến thở dài sâu: "Như hôm nay,   khiến cô  giận !"
" thực sự     thế nào,  như   cách nào với cô , đến gần thì sợ cô  ghét, xa lánh thì  sợ cô    khác cướp mất."
Quý Từ dựa  tường, châm một điếu thuốc, giọng lạnh lùng chế giễu: "Anh bạn, nơi  chẳng  hoa thơm cỏ lạ, quá si tình sẽ   kết quả  ."
"Yêu mà   đáp  thì còn yêu cái quái gì nữa, chẳng  tự chuốc khổ   ?"
 Tống Minh Yến  : "Hồi trẻ bố  thích  của Lâm Hàm, nhưng  theo đuổi , để chú Lâm giành mất. Hồi nhỏ   hiểu, lớn lên  hỏi bố,  thể ở bên   thích thì  cảm thấy  cam lòng ?"
"Bố   ông  sớm buông bỏ, ở bên    , tính cách bù trừ lẫn , những thứ gọi là  cam lòng  cũng sẽ phai nhạt theo dòng thời gian. Chỉ là   nghĩ , cảm thấy nếu lúc đó  cố gắng hơn chút, quan tâm hơn chút, cũng sẽ  thấy hối tiếc."
Quý Từ nhíu mày: "Ý  là gì?"
Tống Minh Yến : "Bố   với , trong đời   thể gặp    thích   là chuyện dễ dàng, nếu gặp  thì hãy cố gắng tranh thủ, đừng để bản   hối tiếc."
" sinh  ở miền Nam,  từng đến miền Bắc,  thích Lâm Hàm, cô   cần  đáp  ,  chỉ đơn giản là hướng về miền Bắc,  chỉ thích cô ,  liên quan đến miền Bắc, cũng  liên quan đến cô ."
"Không  gì là tự chuốc khổ   cả."