Thái Tử Ốm Yếu Tâm Cơ Đầy Mình - Chương 247

Cập nhật lúc: 2024-11-11 17:43:37
Lượt xem: 186

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phủ nàng một bức tranh đom đóm giống hệt, từ ngày nàng trở về từ ba năm , nàng bao giờ gặp đó.

“Sao , …”

Cơ thể Tạ Dao cứng đờ, với vẻ mặt khó tin, trái tim bỗng chốc đập loạn nhịp.

“Bởi vì đó… là .

Chắc nàng nhớ rõ nữa , nhưng chính là đêm hôm đó, thời gian ngắn ngủi ở chung, nhớ kỹ một… tiểu nương tử của thú vị.”

Hắn thở hổn hển, chìm dần hồi ức.

Hắn thương, một trốn trong hang động, vết thương đau nhức, nhưng chút sức lực nào để tiếp.

Trong hang động tối tăm chỉ bóng dáng cuộn tròn, trong khe núi lửa cháy ngút trời, quân địch truy đuổi khắp nơi, vết thương đau đớn đến mức sắp hôn mê bất tỉnh, một tiếng kêu kinh hãi vang lên từ ngoài hang động, Cố Trường Trạch còn kịp phản ứng, một bóng đen đột nhiên ngã về phía , cơ thể mềm mại ngã lòng .

Nàng ngã trúng vết thương của , Cố Trường Trạch vốn cảnh giác, định đưa tay đánh nàng bất tỉnh, thì một giọng trong trẻo mềm mại vang lên bên tai:

“Tiểu ca ca, cần giúp gì ?”

Cố Trường Trạch sững ngẩng đầu lên, thứ thấy đầu tiên là đôi mắt to đen láy.

Bộ váy dài màu xanh lam ánh trăng ngoài hang động chiếu , giống như hoa sen xanh tinh khiết. Đôi mắt trong đêm tối càng giống như những vì , chiếu đáy mắt đầy vẻ chật vật.

“Huynh thương ? Bên thảo dược, vách núi, thể hái một ít cầm m.á.u ?

Thôi , để , thương , ở đây chờ .”

“Nàng rõ ràng sợ bóng tối như , nhưng một leo lên vách núi cheo leo, giơ đuốc lên, ánh trăng chiếu lên nàng, lúc đó cảm thấy nàng thật xinh .”

Trong phòng yên tĩnh, chỉ giọng của vang lên.

Vách núi cheo leo, nàng leo lên đó, ánh đuốc chiếu mắt nàng sáng lấp lánh, nhưng ánh mắt kiên định và dứt khoát.

Trong hang động, Tạ Dao giã nát thảo dược thành nước, cẩn thận đắp lên vết thương cho , chân núi là tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng đao kiếm, bọn họ trốn trong hang động nhỏ hẹp, yên tĩnh đến mức dường như thể thấy tiếng m.á.u chảy.

Nàng mở to đôi mắt đen láy, liên tục hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ:

“Có đau , đau ?”

Cố Trường Trạch mất kiên nhẫn, sợ động tĩnh của nàng sẽ dẫn ngoài đến, định đưa tay bịt miệng nàng , thì Tạ Dao đột nhiên cúi , thở ấm áp phả da thịt, nàng nghiêm túc thổi thổi vết thương mới đắp thuốc.

Cố Trường Trạch sững .

“Nhìn đau đến mức nên lời kìa, , thổi thổi một chút là khỏi thôi, phụ vết thương đau thì thổi thổi một cái là .”

Động tác nàng vụng về, thật sự bôi thuốc, mấy khiến đau, Cố Trường Trạch hất tay nàng tự , nhưng mu bàn tay nàng trầy xước vì hái thuốc, còn dáng vẻ nghiêm túc bôi thuốc xong liền thổi thổi, cuối cùng cũng mềm lòng, mím chặt môi mặt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-om-yeu-tam-co-day-minh/chuong-247.html.]

Bôi thuốc xong, Cố Trường Trạch dựa vách hang động vận công, nàng liền nép sát , tay nắm chặt lấy tay áo .

“Sao đến đây? Phụ mẫu ? Sao thương nặng như ?”

“Ta tự lạc đường, cũng ? Ta sợ quá, ngoài nhiều như , đường về nhà.”

“Vết thương còn đau , thổi thổi cho nữa nhé, đúng , phụ ngoài một loại hoa, ban đêm sáng, hái một ít, lát nữa khi nào giải tán, chúng xuống núi thì dùng.”

Nàng len lén chạy ngoài, đến vách núi hái hoa, Cố Trường Trạch mà thấy sợ hãi, sợ nàng ngã xuống, càng sợ quân địch phát hiện vị trí của bọn họ, nàng vụng về hái một lúc, thật sự nhịn nữa:

Quan đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Quan lúc nào cũng đẹp 😚

“Nàng đây.”

Hắn còn việc , nhất định thể đường sáng sủa mà xuống núi, thấy vẻ bất an trong mắt Tạ Dao, im lặng một lúc:

“Nhận đom đóm ?”

Tạ Dao ngây một lúc lắc đầu.

“Đưa hoa cho .”

Cố Trường Trạch lấy trong lòng một tờ giấy Tuyên Thành, dùng nước ép hoa vẽ một bức tranh đơn giản đưa cho nàng.

“Trông như thế , khi nàng xuống núi, cứ về phía sáng nhất, mùa hè nhiều đom đóm, thể dẫn nàng về nhà.”

Đây là đầu tiên nàng thấy thứ , cảm thấy thú vị, ánh mắt sáng rực một hồi, đột nhiên khen ngợi:

“Huynh lợi hại thật đấy, đến cả cái cũng !”

Bất quá chỉ là thứ thường thấy ở biên quan, xứng đáng với hai chữ lợi hại?

Cố Trường Trạch đôi mắt xinh , nhanh dời mắt.

Hắn vận công một chút, dậy định , thì ngoài khe núi đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

Hai cảnh giác im lặng núp trong góc, Tạ Dao hoảng sợ túm lấy , sắc mặt trắng bệch.

May mà cuối cùng những đó cũng phát hiện điều gì, lòng vòng phía một lúc rời .

Bọn họ , Cố Trường Trạch cũng dậy.

“Huynh ?”

“Ta cũng đây.”

Sắc mặt Tạ Dao vẫn còn trắng bệch, theo bản năng dậy.

Tiểu nương tử nắm một nắm thảo dược đưa cho , cảm giác nóng bỏng của đêm hè mang theo mùi m.á.u tanh giao hòa trong lòng bàn tay bọn họ.

“Nếu vội, thì đợi đến ngày mai núi giải tán hãy về, nãy xem , từ khe núi về phía bắc là đường phân chia địa giới, từ đó xuống núi sẽ dễ gặp , chỉ là đường tối, để thêm một ít thảo dược ở đây, cần thì cứ lấy mà dùng.

Loading...