Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 100: Ta có thừa công huân để đổi lấy mạng chúng.
Cập nhật lúc: 2025-06-11 13:10:47
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bệ hạ có đồng ý không?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
“Khám nghiệm tử thi là yêu cầu hợp tình hợp lý, Bệ hạ cớ gì không đồng ý?” Đường Tử Khiêm đáp.
Sau khi Hoàng đế giao vụ án này cho Ngự sử đài cùng phủ Kinh Triệu tiếp nhận xử lý, liền cho phép hắn hồi phủ.
Dù sao cũng là công thần lập chiến công hiển hách, huống hồ hiện tại chưa có chứng cứ buộc tội, mà dù có bị buộc tội, cũng không đến mức vì một tên ăn mày mà giam giữ Đường Tử Khiêm.
Nhưng Đường Tiểu Bạch vẫn cảm thấy mọi chuyện không thể đơn giản thế, liền cau mày suy nghĩ.
“Dù có thánh chỉ, nhưng để lệnh truyền xuống các nơi vẫn cần thời gian, sợ rằng chậm trễ sẽ sinh biến.” Chu Tuấn nói.
“Cần bao lâu nữa?” Đường Kiều Kiều sốt ruột hỏi, “Chẳng lẽ ca ca cứ phải mang tiếng là hung thủ mãi sao?”
Chu Tuấn trầm ngâm chốc lát, rồi nói:
“Thật ra chúng ta cũng không thể chắc chắn Giả Tam Nhi c.h.ế.t vì nguyên nhân khác. Kết quả khám nghiệm có khi lại củng cố tội danh của Đại công tử.”
“Củng cố thì củng cố,” Đường Tử Khiêm nhếch môi cười, chậm rãi nói:
“Nếu Giả Tam Nhi không phải do ta giết, thì lại thành chuyện đáng tiếc. Chi bằng đúng là ta giết, có hạ ta mấy cấp cũng được, cho cả kinh thành nhìn rõ: ai dám đụng vào người của Đường Tử Khiêm, ta có thừa công huân để đổi lấy mạng của kẻ đó.”
Câu nói ấy khiến tất cả người trong phòng sững người. Ngay sau đó, Chu Tuấn vỗ tay cười lớn:
“Đại công tử quả là khí phách hơn người!”
…
Ra khỏi chính đường sau buổi nghị sự, Đường Kiều Kiều níu lấy tay áo Đường Tử Khiêm, đi sát bên huynh trưởng, chẳng còn chút nào dáng vẻ của một đại tiểu thư kiêu kỳ. Khi nàng cất lời than vãn cũng mang đầy vẻ nũng nịu:
“Công huân của huynh là lấy mạng đổi lấy, sao có thể bị mất đi như vậy được chứ?”
“Chứ chẳng phải lấy mạng đổi sao?” Đường Tử Khiêm cười khổ, “Hơn nữa, muội nghĩ huynh mới từng này tuổi, chẳng lẽ mấy chục năm sau không còn công huân nữa? Công huân là để dùng, chứ cứ. giữ mãi rồi để người đời nói ta công cao lấn chủ?”
Đường Tiểu Bạch nghe xong, thở dài một hơi. Đường Tử Khiêm liếc nhìn sang nàng.
Đường Tiểu Bạch vẻ mặt buồn bã nói:
“Nếu sau này ta muốn lấy một người giống như ca ca, có phải là sẽ không ai dám cưới ta không?”
Đường Tử Khiêm vừa định bật cười, bỗng cảm giác được ánh mắt khác thường dừng lại trên người mình.
Ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái tử điện hạ đang nhìn thẳng về phía hắn.
Có lẽ vì đứng trong bóng tối dưới chân tường, ánh mắt Lý Mặc sâu thẳm lạnh lẽo, mang theo vẻ soi mói sắc bén.
Soi mói?
Đường Tử Khiêm khẽ nhướng mày, khẽ nắm lấy bàn tay mềm mềm của muội muội, dịu dàng cười nói:
“Chung quy phải là người xứng đáng với Tiểu Bạch nhà ta, bằng không... huynh nuôi muội cả đời cũng chẳng sao.” Vừa nói, vừa không quên liếc Lý Mặc một cái đầy khiêu khích.
Mới ở bên muội muội nhà người ta chưa được một năm, mà đã bắt đầu soi mói huynh trưởng người ta rồi sao?
Lý Mặc cụp mắt, lặng lẽ đi phía sau nàng. Đợi ba huynh muội chia nhau rời đi, hắn mới hạ giọng nói nhỏ:
“Đại công tử có thể hưởng bốn, năm điều trong Bát nghị. Hoàng thượng tự nhiên sẽ cân nhắc. Dù định tội cũng chỉ là cảnh cáo tượng trưng.”
Bát nghị vốn là đặc quyền miễn giảm hình phạt dành cho người có công, xuất thân quyền quý. Với công lao và xuất thân của Đường Tử Khiêm, nào cần làm ra vẻ bi tráng như thế? Cũng chỉ là cố tình khiến tiểu cô nương đau lòng mà thôi.
Đường Tiểu Bạch dừng bước, ngẫm nghĩ một lát, rồi nói:
“Mấy điều đó ai cũng biết rõ, người bày trận này chẳng lẽ không nghĩ đến? Nếu đã ra tay, sao lại để kết thúc lửng lơ như vậy?”
Lý Mặc trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Nếu nhiều bên cùng cân nhắc lợi hại, Đường Tử Khiêm ắt toàn thân rút lui. Trừ khi... có kẻ không chịu bị khống chế, cũng không chịu cân nhắc gì cả.”
Là ai... không chịu bị khống chế, không chịu cân nhắc?
Đường Tiểu Bạch nhìn thẳng vào mắt hắn, mãi đến khi trong mắt hắn ánh lên một tia sáng, lòng nàng cũng có được đáp án.
…
Năm Thái Hưng thứ mười hai, ngày 20 tháng Giêng.
Tượng cổ trong chùa Lạc Du rơi lệ máu. Hôm sau, hơn trăm giám sinh Khâm Thiên Giám quỳ dâng thư tại cửa cung, xin nghiêm trị kẻ g.i.ế.c người là Đường Tử Khiêm, để giữ nghiêm pháp luật, an ủi oan hồn.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-100-ta-co-thua-cong-huan-de-doi-lay-mang-chung.html.]
Đêm về người tan, kinh thành trở lại tĩnh lặng. Yên Hợp vừa nhai nửa chiếc bánh bột, vừa tới cửa phòng chứa xác thì thấy Tiết Thiếu Cần như hai hôm trước vẫn ngồi trên bậc thềm, mắt nhìn mặt đất, thất thần.
“Đang nghĩ gì thế?” Diêu Hợp hỏi khẽ, nhưng lòng đã lờ mờ đoán được.
Tiết Thiếu Cần ngẩng đầu: “Ngươi cũng biết chuyện đám giám sinh Khâm Thiên Giám Giám rồi chứ?”
Yên Hợp gật đầu, cười nhạt: “Học nhiều đến ngu rồi, tự dâng mình làm mồi cho người ta.”
Tiết Thiếu Cần lắc đầu: “Họ không biết rõ sự thật, cũng chẳng thể trách…”
“Không biết thì đừng nói!”
Tiết Thiếu Cần im lặng hồi lâu, rồi lẩm bẩm: “Trời có cửu vị, đất chia cửu vực, trời có ba sao…”
“Ngươi lẩm bẩm cái quỷ gì thế?” Diêu Hợp nhíu mày.
Tiết Thiếu Cần nhìn hắn, nghiêm mặt nói: “Linh Hiến có nói, tính tình vạn loại—”
“Nói tiếng người!”
Tiết Thiếu Cần ngập ngừng một chút rồi nói: “Vạn vật đều có pháp độ, bậc thánh nhân mới có thể xoay chuyển trời đất; là ta thất lễ trước, khiến giám sinh nhìn nhầm, gây nên hỗn loạn.”
Yên Hợp ngây người giây lát, rồi bật cười: “Ngươi thật biết tìm việc cho mình.”
Tiết Thiếu Cần nói: “Ta tự biết mình chẳng có bản lĩnh gì. Nhưng nếu ngay cả quy củ cũng không giữ được, vậy chẳng phải vừa ngu vừa tệ sao?”
Yên Hợp nhìn hắn một hồi, rồi lắc đầu cười: “Ta thì không sao, chỉ sợ nhà ngươi không phải tiểu môn tiểu hộ, một dây động là cả nhà rung. Hay là... đêm nay ta canh thay cho, ngươi về bàn với Thập lang một chút?”
Tiết Thiếu Cần trong lòng đã có quyết đoán, đứng dậy cảm tạ rồi rảo bước rời đi.
Yên Hợp ngồi vào chỗ hắn vừa rời, vừa nghe ngóng động tĩnh quanh phòng, vừa chậm rãi nhấm nháp nốt nửa chiếc bánh.
Ăn xong, phủi vụn bánh trên người, hắn lững thững bước vào phòng chứa xác.
Ước chừng một khắc sau, một đốm lửa bỗng phụt sáng từ cửa phòng thiêu…
…
Đêm ấy, tại đại phòng nhà họ Tiết – Tiết Thiếu Miễn.
Tiết Thiếu Cần vừa mới ngồi xuống trò chuyện, thì mí mắt bất chợt giật mạnh, theo bản năng khựng lại.
“Sao vậy?” Tiết Thiếu Miễn hỏi.
Tiết Thiếu Cần còn chưa kịp đáp, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, rồi tiếng người:
“Lục lang, Thập lang! Huyện nha Vạn Niên cháy rồi!”
“Bốp” một tiếng, Tiết Thiếu Cần nhào tới cửa, hỏi lớn: “Người đâu? A Hợp đâu rồi?”
…
Năm Thái Hưng thứ mười hai, đêm 21 tháng Giêng.
Phòng t.h.i t.h.ể sau huyện nha Vạn Niên bị cháy, thiêu rụi mười ba thi thể.
Sáng hôm sau, huyện úy Tiết Thiếu Cần dâng thư trình tấu, nói t.h.i t.h.ể của Giả Tam Nhi trong vụ Đường Tử Khiêm g.i.ế.c người đã được xác nhận có độc—
“Nhưng mà t.h.i t.h.ể bị thiêu rồi, Tiết Thiếu Cần còn dâng thư có ích gì không?”
Đường Tiểu Bạch lo lắng hỏi.
“Dĩ nhiên là còn ích,” Đường Tử Khiêm đang ngồi dưới gốc cây trong viện, thong thả lau thanh đoản đao bên mình. Động tác ôn hòa, ánh mắt trầm tĩnh, như thể đang nâng niu một khúc tiêu ngọc,
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Hơn nữa, chúng ta vẫn còn một đầu mối khác. Muội quên người mà A Nguyên phát hiện rồi sao?”
Đường Tiểu Bạch ngẩn ra: “Không phải người đó đã bị kẻ bịt mặt mang đi rồi sao?”
Tay Đường Tử Khiêm khựng lại. Hắn chợt nhớ ra — Tiểu Bạch vốn chưa biết thân phận kẻ bịt mặt…
“Chuyện đó mà cũng lần ra được thân phận người kia sao?” Cô bé mắt tròn xoe đầy ngưỡng mộ.
“Ờ… ừm…” Đường Tử Khiêm ho khan mấy tiếng, vội chuyển chủ đề: “Kiều Kiều đâu?”
Đường Tiểu Bạch lắc đầu: “Muội vừa tới phòng A tỷ, không thấy, còn tưởng tỷ ấy đến tìm huynh.”
Sắc mặt Đường Tử Khiêm nghiêm lại: “Đi xem xem đại tiểu thư đi đâu rồi!”