Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 103: Điện hạ quả là… đòi hỏi không ít.

Cập nhật lúc: 2025-06-12 13:36:07
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Vì sao?" – Lữ Hà buột miệng hỏi, rõ ràng biết không nên nhiều lời với Đường Tử Khiêm, tránh để bị dụ dỗ nói hớ, nhưng vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ.

 

Hắn vốn rất có cảm tình với vị huyện úy trẻ tuổi kia. Hai lần hắn bị tập kích, đến nha môn báo án, đều được Tiết Huyện úy  đích thân nghênh đón, lại còn an ủi vài câu. Quả là nhân vật hiếm có trong chốn quan trường.

“Bởi vì hắn vượt cấp dâng sớ, thay ta lật lại án cũ.” – Đường Tử Khiêm nhàn nhạt thuật lại mọi sự, sau đó lại khẽ thở dài, như thật như giả mà rằng, “Kỳ thực hắn vốn không cần phải làm đến thế, chuyện này chẳng tới lượt một huyện úy nhỏ bé như hắn chen chân. Nay vì ta ra mặt,  đã đắc tội không ít người, đành phải từ quan về quê… Ai, chẳng rõ hắn mưu cầu điều gì?”

Lữ Hà ngẩn người thật lâu, cuối cùng nhẹ giọng đáp: “Có lẽ là… cầu một chữ ‘tâm an’ mà thôi.”

“ Lữ Hà đã khai rồi" – Đường Tử Khiêm cười nói.

 

Thái tử điện hạ khẽ ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tĩnh lặng nhàn nhạt, thoạt nhìn vẫn giống thường ngày, nhưng Đường Tử Khiêm mơ hồ cảm thấy... hôm nay tâm tình hắn đang có phần uể oải.

 

Sao thế? Ban ngày thái tử vừa cùng muội muội nhà hắn đến Khâm Thiên Giám, chẳng lẽ xảy ra điều gì bất ổn?

 

Đang định mở miệng dò hỏi, thái tử điện hạ đã cất lời: “Lữ Hà khai những gì?”

 

Đường Tử Khiêm thu lại vẻ bông đùa, nghiêm mặt đáp: “Điện hạ còn nhớ chuyện Đông Chí năm ngoái không?”

 

Ánh mắt Lý Mặc hơi trầm xuống. Hắn đương nhiên nhớ rõ.

 

Đông Chí năm trước, Khâm Thiên Giám dâng tấu, nói vân khí xâm phạm Thái Vi Viên, che khuất Thái tử tinh, đại hung.

 

Những năm gần đây, hoàng thượng  thường dùng thiên tượng làm cớ ám chỉ mệnh Thái tử bất ổn, nhưng lần ấy, lại liên lụy đến cả tiểu cô nương nhà họ Đường.

 

“Lữ Hà nói, đêm đó hắn cũng quan sát thiên tượng. Thái Vi Viên trời trong mây tạnh, căn bản không có điềm hung.”

 

Thái tử cụp mắt, thần sắc không đổi.

 

Hoàng thượng sủng tín đám quan lại xuất thân từ học phái Thanh Châu. Mà học phái này xưa nay tôn sùng thuyết tai dị, việc lớn việc nhỏ đều đổ lên đầu trời đất, bởi vậy nhất định phải nắm Khâm Thiên Giám trong tay. Ngụy tạo vài điềm hung, cũng chẳng có gì lạ.

 

“Lữ Hà chỉ khai đến đó, còn lại vẫn ngậm miệng không nói. Chắc là vẫn còn tình nghĩa đồng môn.” – Đường Tử Khiêm cười khẩy, “Nhưng Trinh thừa tướng kia có coi hắn là đồng môn đâu? Suýt nữa đã g.i.ế.c người diệt khẩu!”

 

Thái tử chỉ dặn: “Giữ người lại, chờ ngày Cô danh chính ngôn thuận hồi kinh, tự có chỗ dùng.”

 

Đường Tử Khiêm lĩnh mệnh, rồi ngẩng đầu nhìn điện hạ, thấy giữa trán vẫn còn vương vẻ mỏi mệt, bèn hỏi dò:

“Điện hạ hôm nay cùng tiểu muội đi Khâm Thiên Giám, không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

“Gặp phải Tấn vương Lý Sơ.”

 

Đường Tử Khiêm thần sắc lập tức ngưng trọng: “Rồi sao?”

 

Thái tử xuất nhập thận trọng, người nhận ra được hắn vốn không nhiều. Nhưng Tấn vương Lý Sơ lại là một trong số ít đó.

 

May mắn thay, thái tử thần sắc bình thản, lắc đầu đáp: “Không có gì.”

 

Đường Tử Khiêm thở phào nhẹ nhõm. Cũng phải, nếu có việc, còn đứng ở đây nổi sao?

 

“Chẳng còn mấy tháng nữa. Điện hạ thời gian tới vẫn nên ít ra ngoài, kẻo có biến cố.” – Đường Tử Khiêm hạ giọng khuyên nhủ.

 

Thật không hiểu nổi, tình thế đã đến nước này, vậy mà điện hạ còn rảnh rỗi đi dạo cùng một tiểu cô nương.

 

Lý Mặc không đáp lời, chỉ đổi đề tài: “Lần này đám giám sinh gây rối, là cơ hội tốt để thay m.á.u cho khâm Thiên Giám. Ngươi hãy bảo người nhà họ Cố…”

 

Sau khi Đường Tử Khiêm rời đi, sắc mặt Lý Mặc dần trầm xuống. Hắn trầm ngâm chốc lát, rồi truyền gọi Mạc Hoãn, thấp giọng dặn vài câu.

 

Mạc Hoãn lĩnh mệnh, đang định lui ra, lại bị gọi lại.

 

“Truyền lời với chủ nhân ngươi, tháng Sáu xuất sơn, Cô không muốn thấy Triệu Cảnh còn sống đến khi ấy.”

 

Từ kinh thành đi về hướng Đông, hơn ngàn dặm, núi đồi khởi phục, kéo dài tới Thái Hành sơn rồi đột nhiên dừng lại.

 

Thái Hành sơn khởi từ Hà Nội, Bắc tới U Châu, liên miên ngàn dặm. Dãy núi bách lĩnh giao nhau, tự cổ đã là yếu địa quân sự.

 

Tại đây phân bố tám đạo hoành cốc nối liền Hà Bắc với Hà Đông, đều là trọng yếu quan ải.

 

Mà trong số đó, một nửa nằm trong địa phận của Trấn Châu đại đô đốc phủ.

 

Tĩnh Hình khẩu chính là cửa ải phía Nam đầu tiên thuộc quyền quản lý của Trấn Châu đại đô đốc phủ. Từ ba năm trước, Thường Sơn quận vương thế tử – Lý Hành Viễn – đã tự mình trú đóng tại đây, trấn giữ binh lực.

 

Giờ phút này, Lý Hành Viễn đang ngồi trong phủ, tay cầm mật tín vừa gửi tới từ kinh thàbnh, bất giác khẽ thở dài lắc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-103-dien-ha-qua-la-doi-hoi-khong-it.html.]

“Lại có chuyện bất ổn từ kinh thành à?” – Một vị mưu sĩ bên cạnh hỏi. Lý Hành Viễn mỉm cười, đặt thư xuống:

“Chuyện của Đường Tử Khiêm bị thái tử điện hạ nhìn ra rồi, giờ người ta hỏi tội tới tận nơi đây!”

 

Mưu sĩ cũng cười đáp:

“Cũng phải thôi, thái tử điện hạ người còn chưa rời khỏi kinh, đã thấy chúng ta tranh nhau nội đấu, trong lòng sao mà thoải mái được?”

 

“Chưa hết đâu.” – Lý Hành Viễn gõ ngón tay lên mép thư, sắc mặt hơi ngưng trọng, “Thái tử nói rồi, ngài không muốn thấy Triệu Cảnh còn sống đến tháng Sáu.”

 

Mưu sĩ mỉm cười: “Thái tử điện hạ đúng là… đòi hỏi không ít.”

 

Lý Hành Viễn bỗng thu liễm nụ cười, liếc hắn một cái:

“Không ít? Đây là lần thứ mấy điện hạ hạ lệnh?”

 

Mặt mưu sĩ khẽ biến sắc, thấp giọng đáp: “Lần… lần đầu tiên…”

 

Lý Hành Viễn “hừm” một tiếng, khẽ cười giễu.

 

Mưu sĩ lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà… Triệu Cảnh kia…”

 

“Chuyện đó, bổn công tử chẳng lẽ không rõ?” – Lý Hành Viễn cười nhạt, châm lửa đốt mật thư trong tay, tro tàn tan theo gió cuốn.

 

“Ngươi về vương phủ một chuyến, gì cũng không cần nói, chỉ báo rằng ta sẽ thân chinh vào kinh, nghênh đón điện hạ xuất đô.” – Dứt lời, liền sải bước ra khỏi nghị sự đường.

 

Chuyện Đường Tử Khiêm, chuyện Triệu Cảnh… hắn phải đích thân bẩm báo rõ ràng với điện hạ.

 

“Thế tử định khi nào khởi hành?”

 

Lý Hành Viễn dừng bước, ngước mắt nhìn về dãy núi mờ trong ráng chiều rực đỏ, chậm rãi nói: “Ngày mai lên đường——”

 

Trước tháng Tư phải đến kinh. Nếu muộn…

 

Năm nay thời tiết nóng hơn năm trước không ít. Mới giữa tháng Ba, ánh dương đã có phần gay gắt.

 

“Hình như năm ngoái không nóng thế này?” – Với thân phận là người xuyên sách chưa từng trải qua tháng Ba năm ngoái, Đường Tiểu Bạch vờ như thuận miệng dò hỏi thời tiết năm rồi.

 

“Đúng là năm nay nóng hơn.” – Đường Kiều Kiều mồ hôi lấm tấm trên chóp mũi, mặt bực dọc.

 

“Hay là chúng ta về phủ thôi?” – Đường Tiểu Bạch nhanh chóng nhân cơ hội đề nghị.

 

Đường kiều Kiều liếc nàng một cái: “Không phải ngươi khóc lóc đòi đến Trường Lạc Pha cưỡi ngựa đó sao? Mới cưỡi được bao lâu đã đòi về?”

 

Đường Tiểu Bạch bày ra vẻ thành khẩn:

“Ta sợ tỷ tỷ phơi nắng thành đen, rồi không còn đẹp nữa…”

 

Đường Kiều Kiều lập tức đưa tay sờ mặt, rồi trừng nàng một cái, dặn hạ nhân mang mũ màn tới: “Hồi phủ!”

 

Đường Tiểu Bạch hí hửng đi theo, hỏi: “Tỷ tỷ, nhà ta không có sơn trang tránh nóng gì sao?”

 

“Sao lại không? Ở dưới chân núi Chung Nam, hồi nhỏ ngươi còn từng tới nữa, quên rồi à?”

 

“Quên sạch rồi… Thế năm ngoái sao ta không thấy ai nhắc tới?”

 

“Tòa sơn trang đó là thánh thượng ngự ban, nằm ngay cạnh Thái Hòa cung. Năm ngoái bệ hạ không đi, nhà ta sao tiện đến trước?”

 

“Vậy năm ngoái sao bệ hạ không đi?”

 

“Hừ!” – Đường Kiều Kiều cười lạnh – “Đừng nói năm ngoái, liên tục hai năm nay, bệ hạ đều không tới Thái Hòa cung tránh nóng! Bệ hạ là người cần kiệm, lo cho lê dân bá tánh, không ham hưởng lạc – đúng là phúc phần của thiên hạ!”

 

Nghe ngữ khí kia, Đường đại tiểu thư hiển nhiên cũng đang hờn dỗi vì không được đi tránh nóng.

 

“Năm nay nóng thế, chắc sẽ đi rồi nhỉ?” – Đường Tiểu Bạch lẩm bẩm, theo bản năng quay sang tìm kiếm sự đồng tình bên cạnh, chỉ thấy tiểu tổ tông gật đầu nhẹ một cái ——

 

“Vừa mới rời đi trước chân, bên trong cung đã truyền tin tới rồi.” – Phu nhân  Cố Thị dịu dàng vừa lấy khăn trắng lau mồ hôi cho nàng, vừa khẽ cười nói:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Năm nay, ngày mồng Một tháng Tư, ngự giá sẽ khởi hành tới Thái Hòa cung——”

Loading...