Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 105: Chiếm tiện nghi.
Cập nhật lúc: 2025-06-13 13:35:37
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Kiều Kiều vẫn chưa về.
Hôm nay nàng nhận được lời mời đến biệt viện của Bình Dương công chúa, nghe nói có một buổi pháp hội hay đàn lễ gì đó.
Lúc đi là do Đường Tử Khiêm đích thân đưa nàng tới, thông thường trước khi về sẽ cho người báo tin để hắn đến đón.
Nhưng thấy trời dần tối, Đường Tử Khiêm bắt đầu thấy không yên lòng:
“Xem ra mưa hôm nay không nhỏ, nếu người đưa tin bị cản giữa đường, Kiều Kiều không chờ được ta sẽ lo lắng, chi bằng ta đi sớm một chút thì hơn!”
Nói xong liền mang theo áo choàng mưa xuất phủ.
Chưa đi được nửa khắc, một tiếng “ầm” nổ vang, khiến Đường Tiểu Bạch giật b.ắ.n mình, nhìn ra ngoài — mưa như trút nước.
“Ca ca chắc còn chưa tới biệt phủ của công chúa đâu nhỉ…” Đường Tiểu Bạch thì thào.
Nàng không lo Kiều Kiều sẽ đội mưa quay về — đại tiểu thư tuyệt đối không cho phép bản thân chật vật đến thế.
Đường Tử Khiêm đang trên đường mới khiến người ta lo hơn.
Đào Tử thấy thế, khuyên nhủ:
“Đường từ đây đến biệt phủ công chúa cũng ngang qua không ít nhà dân, mượn mái hiên trú tạm cũng không thành vấn đề đâu ạ.”
Đường Tiểu Bạch lúc này mới yên tâm phần nào.
Không ngờ, chưa qua nổi một khắc, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngớt, Đường Tử Khiêm đã đưa Đường Kiều Kiều trở về.
Lúc về, Kiều Kiều còn khá hơn một chút, chỉ hơi ướt nơi vạt áo khi bước xuống xe; còn Đường Tử Khiêm thì thảm hại vô cùng — cả người như vừa được vớt lên từ sông.
Cả hai sắc mặt đều khó coi. Kiều Kiều mặt tái xanh, mím chặt môi đến trắng bệch.
Đường Tử Khiêm càng là sát khí trùng trùng, sau khi chỉ huy gia nhân đỡ Kiều Kiều xuống xe, liền hung hăng gạt nước trên mặt, đoạt lấy thanh bội đao trong tay A Nguyên, ánh mắt sắc lạnh như băng:
“Tiểu Bạch, trông Kiều Kiều giùm ta, ta đi một lát sẽ về!”
“Đi đâu mà đi!” Kiều Kiều kéo lấy hắn, thái độ cứng rắn, “Mưa lớn thế này, hắn ta chắc chắn đã trốn rồi!”
Đường Tử Khiêm cười lạnh:
“Mưa to thế, hắn có thể trốn chỗ nào? Ta sẽ lục tung cả cánh rừng, không tin không lôi được hắn ra!”
Lúc này, một tiếng sấm “ầm” nữa lại vang lên. Đường Tiểu Bạch rùng mình, vội kéo tay huynh. trưởng mình:
“Không thể đi! Trời có sấm, vào rừng dễ bị sét đánh lắm!”
Đường Kiều Kiều vừa nghe đến đó, càng nắm c.h.ặ.t t.a.y Đường Tử Khiêm. Mà sắc mặt Đường Tử Khiêm vẫn đầy sát ý, nghiến răng nghiến lợi.
Đường Tiểu Bạch cố đè nén nghi hoặc, dịu giọng khuyên can:
“Ca ca ướt hết rồi, mau vào thay y phục đã? Nếu để mẫu thân phát hiện thì…”
Sắc mặt Đường Tử Khiêm khẽ biến, cuối cùng cũng chịu nghe lời mà quay người vào trong.
…
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi, sắc mặt Kiều Kiều vốn đã dịu lại trầm xuống, nặng nề đặt bát trà gừng đang uống dở lên bàn, khiến nước suýt nữa văng vào tay áo của Đường Tiểu Bạch.
Nàng vừa né tránh, vừa lầm bầm: “Lớn thế này rồi, không thể kiềm chế cảm xúc sao?”
Đường Kiều Kiều lạnh lùng liếc nàng một cái.
Đường Tiểu Bạch lập tức đổi giọng: “Nếu gặp hạng người cầm thú, thì chẳng ai kiềm nổi tức giận cả!”
Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, tay phải vô thức siết lấy mép bàn, nghiến răng nghiến lợi:
“Cẩu tặc! Tốt nhất đừng để rơi vào tay ta, bằng không—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-105-chiem-tien-nghi.html.]
Lời tuy chưa dứt, nhưng sát khí trong giọng nói lại chẳng hề giấu giếm. Sắc mặt Đường Tiểu Bạch cũng nghiêm lại:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tình huống hôm nay, vốn nên diễn ra như Đào Tử đoán — Kiều Kiều vì mưa lớn mà tạm trú lại biệt viện công chúa, còn Đường Tử Khiêm thì tìm chỗ tránh mưa dọc đường.
Chỉ là, bất ngờ lại xảy ra ở phía Kiều Kiều. Nàng bị người ta tập kích tại biệt viện của công chúa.
“Lý Dao cái đồ vô dụng ấy!” Đường Kiều Kiều nghiến răng chửi rủa, “Đường đường là biệt viện công chúa mà cũng để kẻ gian xông vào, nhận được tin báo ta đột ngột đòi lên xe rời đi, vậy mà nàng ta lại không nhận ra một tí bất thường nào!”
Lúc Kiều Kiều lạc trong biệt viện thì bị bắt, bị áp giải lên chính xe ngựa của mình, rồi bị yêu cầu rời đi ngay tức khắc.
Đã không từ biệt công chúa, lại còn chọn đúng lúc trời đổ mưa để rời đi, rõ ràng là rất khả nghi.
Đổi lại là người khác thất lễ thế này, Bình Dương công chúa nào nhịn được? Nhưng người này là Đường đại tiểu thư!
Ai bảo nàng thường ngày ngông nghênh đến mức đến công chúa cũng không dám dây vào?
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Dĩ nhiên, lời này Đường Tiểu Bạch chẳng dám nói, chỉ phụ họa:
“Tỷ lại không phải ngày đầu quen Bình Dương công chúa, nàng mấy kiêng dè với tỷ, tỷ còn không biết sao?”
Đường Kiều Kiều hừ lạnh một tiếng, tiếp tục:
“Rời khỏi biệt viện chưa lâu, tên cẩu tặc đó chỉ bảo ta cứ đi đường cũ mà về. Mưa to vừa đổ xuống chưa lâu, huynh trưởng đã đuổi kịp —” nàng cười lạnh hai tiếng,
“Ca ca chỉ liếc một cái đã nhìn ra không ổn, tên cẩu tặc kia cũng biết huynh ấy lợi hại, liền chuồn mất dạng!”
“Trời sấm sét dữ dội thế này, mong thiên lôi đánh c.h.ế.t hắn!” Đường Tiểu Bạch nguyền rủa một câu, rồi vội nhìn tỷ tỷ từ đầu tới chân:
“Hắn không làm gì tỷ đấy chứ?”
Sắc mặt Đường Kiều Kiều bỗng đỏ bừng: “Hắn dám?”
Đường Tiểu Bạch ngẩn người. Đã bị bắt cóc rồi, còn gì là không dám?
Không phải ai cũng giống tên bắt cóc nàng lần trước — còn có ‘nhiệm vụ đặc biệt’.
Dù là ‘nhiệm vụ đặc biệt’, cũng từng kề đao tận cổ nàng đấy thôi!
Nghĩ đến đây, nàng nhón người nhìn về cổ Kiều Kiều, ai ngờ lại bị nàng kia che vội cổ, cảnh giác hỏi:
“Nhìn gì?”
Đường Tiểu Bạch vô tội nói: “Xem có để lại vết thương không mà…”
Đường Kiều Kiều sờ cổ, mặt sa sầm: “Hắn không cầm đao!”
“Thế hắn dùng cách gì bắt ngươi?” Đường Tiểu Bạch hiếu kỳ.
“Dùng tay bóp cổ!”
“Á! Có bóp mạnh không?” Đường Tiểu Bạch lập tức nhớ đến dấu tay bầm tím trên cổ tỷ tỷ lần trước, mấy ngày mới tan.
Đường Kiều Kiều ngẩn người.
Bóp mạnh không à? Hình như… cũng không mạnh?
Nàng vô thức vuốt vuốt cổ họng, cảm giác đầu ngón tay tên đó cố ý ma sát làn da vẫn như còn in lại—
Ghê tởm!
Nàng tức giận chùi mạnh cổ, rồi mới ngẩng đầu, ngửa cổ để muội muội xem: “Có để lại vết không?”
Đường Tiểu Bạch nhìn một mảng ửng đỏ mới bị nàng chà xát, như hoa đào phớt nở trên làn da trắng mịn như tuyết, đẹp đến kinh tâm động phách.
Vậy nên… Đại tiểu thư xinh đẹp nhà nàng… chẳng lẽ bị chiếm tiện nghi rồi?