Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 108: Hắn đối với ta rất quan trọng.

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:02:52
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tấn Vương?!

 

Trong lòng Đường Tiểu Bạch bỗng chấn động, vội buông tay A Tiêu, lùi lại một bước, thân mình nghiêng đi che hắn ở phía sau.

 

Việc ấy bất quá cũng chỉ là muối bỏ biển. Nàng  thấp hơn A Tiêu một cái đầu, lấy gì che được?

 

Nhưng lúc này nếu đổi chỗ quá lộ liễu, chỉ càng khiến người chú ý. Chỉ mong Lý Sơ đừng lưu tâm nhìn tới bên này…

 

Ý niệm còn chưa dứt, ánh mắt Lý Sơ đã thẳng tắp phóng tới. Tim Đường Tiểu Bạch lập tức siết lại.

 

Ngay khi ấy—

 

“Tấn Vương điện hạ!” Đường Tử Khiêm bước lên hai bước, vừa khéo chắn nàng cùng A Tiêu sau lưng.

 

Đường Tiểu Bạch âm thầm thở phào, mượn bóng Đường Tử Khiêm mà len lén ngoảnh lại nhìn A Tiêu.

 

Nhưng... sao không thấy?

 

Nàng sững sờ. A Tiêu đã không còn đứng sau lưng nàng.

 

Chẳng lẽ vừa rồi thấy Lý Sơ tới, hắn đã tự mình tìm chỗ ẩn thân?

 

Hắn trốn nơi nào?

 

Đường Tiểu Bạch liếc mắt hỏi ý Đào Tử, kẻ đứng gần nhất. Đào Tử đáp lại bằng ánh nhìn mờ mịt.

 

Không thấy?

 

Một dự cảm chẳng lành thoáng lướt qua lòng Đường Tiểu Bạch, khiến tim nàng đập loạn không yên.

 

Nhưng lúc này Tấn Vương đã bước tới gần, nàng nào dám quay đầu tìm kiếm nữa. Chỉ sợ nếu bị Tấn Vương nhìn ra điều gì, A Tiêu coi như uổng phí công ẩn mình.

 

Nàng đành đè nén cơn hoảng loạn, quay mặt về phía trước. Ngay giây đó, phía sau chợt vọng lên một tiếng kêu kinh hãi, giọng la thất thanh.

 

“A Tiêu!”

 

Trái tim vốn căng thẳng của Đường Tiểu Bạch như bị ai đó hung hăng giật mạnh. Nàng hoảng hốt quay lại, đưa tay đẩy người chắn tầm mắt.

 

Nàng từng thấy cảnh ấy vô số lần trên tranh vẽ, phim ảnh: nền trời xanh thẳm mây trắng phiêu diêu, tà y phần phất như tiên giáng trần, ánh mắt thê lương như muốn khắc vào lòng người.

 

Nhưng nàng chẳng thấy ánh nhìn thê lương, cũng chẳng thấy tà y phần phất. Chỉ có bên vách đá, một bóng người lướt qua trong thoáng chốc, rồi tất cả chìm vào nền trời xanh trắng tĩnh lặng như bức họa.

 

Nàng thậm chí không kịp nhìn rõ là ai.

 

“Cái gì rơi xuống vậy?” Đường Tiểu Bạch vừa bước tới gần mép đá, vừa lẩm bẩm.

 

“Nhị tiểu thư!”

 

“Nhị tiểu thư đừng tới gần!” Có người vội kéo nàng lại.

 

Nàng trừng trừng nhìn vực sâu cách chừng ba bước, chỉ thấy trước mắt như hư không vạn trượng, không thể nhìn tới đáy.

 

Không thể nhìn, liền chẳng thấy gì. Tựa hồ vừa rồi chỉ là ảo ảnh trong mắt nàng.

 

“Tiểu Bạch!” Đường Tử Khiêm đuổi tới, ghì nàng vào lòng, sợ nàng xúc động làm liều.

 

Đường Tiểu Bạch nghiêng nửa gương mặt, đảo mắt tìm kiếm giữa đám người: “A Tiêu đâu?”

 

Có lẽ nàng thật sự nhìn lầm…

 

 “A Tiêu… đã rơi xuống vực rồi…”

 

Thân mình Đường Tiểu Bạch khẽ run lên, rồi trước mắt tối sầm, mất hết tri giác…

 

Khi tỉnh lại, đã nằm trong phòng mình. Ngoảnh đầu nhìn ra, chỉ thấy nắng chiều gay gắt xiên qua khung cửa.

 

Nàng vùng dậy khiến Đào Tử trong phòng hốt hoảng chạy tới bên giường: “Nhị tiểu thư tỉnh rồi!”

 

“A Tiêu đâu?” Đường Tiểu Bạch đẩy Cam Tử, nhảy xuống giường.

 

“Nhị tiểu thư…” Đào Tử nghẹn giọng.

 

Đường Tiểu Bạch sốt ruột đá văng giày, chạy thẳng ra ngoài. Vừa tới cửa đã đụng phải một người, làm người kia ngã nhào về sau.

 

“Đại tiểu thư!” May nhờ bọn nha hoàn vội vàng đỡ lấy.

 

“A tỷ!” Đường Tiểu Bạch cũng luống cuống đỡ nàng, “A tỷ không sao chứ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-108-han-doi-voi-ta-rat-quan-trong.html.]

Đường Kiều Kiều ôm ngực, trợn mắt nhìn nàng: “Chạy nhanh vậy làm gì—” nói được nửa câu chợt dừng, đổi giọng trách, “Sao lại chân trần mà chạy ra?”

 

 

Đường Tiểu Bạch nắm lấy tay áo nàng: “A tỷ! A Tiêu đâu? Tìm thấy A Tiêu chưa? Hắn có việc gì không?”

 

Đường Kiều Kiều nghẹn lời.

 

Cô bé trên mình còn khoác nguyên áo ngủ, tóc đen rủ xuống càng khiến gương mặt tái nhợt , giữa mi tâm căng thẳng như dây đàn, như chỉ cần khẽ chạm, dây kia liền đứt đoạn…

 

Nàng cắn môi, gắng giữ cho thanh âm bình ổn:

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Dù có chuyện cũng không sao cả! Nhà ta có thần y tọa trấn, dù A Tiêu có nguy kịch cũng nhất định cứu được hắn trở về. A tỷ, phải không?” Nàng ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia hy vọng, nhìn Đường Kiều Kiều.

 

Đường Kiều Kiều không biết nên nói sao cho phải.

 

“Lẽ nào… ngã xuống nặng lắm ư? Gãy chân thì có gì đáng ngại? Ta vẫn luôn cảm thấy A Tiêu dung mạo quá xuất chúng, lại thông minh lanh lợi, người như thế  dễ bị trời cao đố kỵ. Nếu có chút khuyết điểm chẳng phải càng thêm phúc càng thêm thọ hay sao? Huống hồ… ta nuôi hắn nổi mà!” Đôi mắt to tròn của nàng long lanh ánh lệ, vừa quật cường vừa mong manh.

 

“Tiểu Bạch…” Đường Kiều Kiều nhìn dáng vẻ ấy, dù trong lòng vẫn khó chấp nhận nàng vì một tiểu nô mà ra nông nỗi này, nhưng nhớ lại cảnh nàng đột ngột ngất lịm bên vách núi, cũng đành cẩn thận lựa lời:

“A Tiêu… vẫn chưa tìm thấy.”

 

“Chưa tìm thấy… chưa tìm thấy…” Đường Tiểu Bạch lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, như thể đầu óc trống rỗng, mãi mới hiểu ra hàm ý trong mấy chữ ấy, mắt nàng bỗng sáng lên:

“Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất!” Nói đoạn, nàng đẩy nhẹ Đường Kiều Kiều sang bên, “A tỷ nghỉ ngơi đi, ta đi tìm ca ca!”

Đường Kiều Kiều vội kéo nàng lại:

“Ít nhất cũng phải mặc thêm y phục, mang giày đã chứ!”

 

Đường Tiểu Bạch quàng áo khoác, xỏ vội giày, như cơn gió lao thẳng đến viện của Đường Tử Khiêm.

 

Vừa bước vào, đã thấy Đường Tử Khiêm thân mặc trường sam giản dị, sắc mặt bình hòa như thường.

 

Nàng khựng lại, rồi mừng rỡ hỏi dồn:

“ Ca ca, có phải tìm thấy A Tiêu rồi không? Hắn thế nào rồi? Thương tích nặng lắm không? Giờ đang ở đâu?”

 

Đường Tử Khiêm bị nàng hỏi dồn đến hoa cả mắt, đành cười khổ:

“Chưa tìm thấy—”

 

“Chưa tìm thấy?!” Đường Tiểu Bạch kinh hãi kêu lên, “Vậy sao huynh lại về?”

 

Suýt chút nữa Đường Tử Khiêm tưởng nàng đã phát hiện ra điều gì.

 

“Ta không về thì đi đâu?” Hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngươi muốn ta tự xuống núi tìm xác cho một tiểu nô?”

 

“Huynh đừng nói bậy!” Tiếng thét xé lòng của nàng vang lên chói tai.

 

Đường Tử Khiêm giật mình lùi lại nửa bước, nhìn nàng, thấy lệ đã trào ra khóe mắt.

 

“Ca ca… là lỗi của ta…” Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn như suối,  lời xin lỗi bật ra trước tiên.

 

Đường Tử Khiêm hoảng hốt, vội bước tới lau lệ cho nàng:

“Nói xin lỗi gì chứ, chỉ là đôi ba câu nói, sao huynh lại nhỏ nhen thế được?”

 

Nàng hít sâu, nghẹn giọng:

“Xin lỗi… ta quên mất… A Tiêu với mọi người mà nói… chẳng có gì quan trọng…”

 

Đường Tử Khiêm cười khổ.

 

Nàng lại lau  nước mắt bằng tay áo hắn, ngẩng lên, đôi mắt đỏ bừng nhưng kiên nghị:

“Nhưng với ta… hắn rất quan trọng! Hắn từ nhỏ đã mồ côi, ta đã nhận nuôi hắn thì nhất định phải lo cho hắn trọn vẹn. Ta tự đi tìm hắn!”

 

Dứt lời, nàng xoay người, cất bước.

 

“Đứng lại cho ta!” Đường Tử Khiêm quát khẽ.

 

Nhưng Đường Tiểu Bạch như không nghe thấy, bước chân không dừng lại. Đường Tử Khiêm đành sải bước đuổi theo giữ nàng lại.

 

Nàng giãy giụa, không thoát nổi,  đành ngoảnh lại nước mắt ròng ròng:

“Huynh trưởng , A Tiêu có lẽ đã ngã bị thương rồi, đang nằm dưới núi chờ ta tới cứu. Nếu ta không đi, trời sắp tối mất rồi. Núi rừng đêm xuống hiểm nguy trùng trùng…”

 

Đường Tử Khiêm thở dài, khẽ vuốt tóc nàng vốn chưa kịp vấn gọn:

“Muội ngoan ngoãn ở nhà, để  huynh thay muội tìm hắn.”

Loading...