Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 110: Người có phải muốn đi không?
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:09
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya tịch mịch chợt vang lên một hồi gõ cửa dồn dập, thanh âm mơ hồ như vọng ra từ sâu thẳm ký ức xa xôi.
Đường Tiểu Bạch giật mình bừng tỉnh, vội vã chạy ra ngoài. Vừa ra đến cửa, liền thấy ngoài hành lang đã tụ đầy người.
Ánh đèn lồng chiếu tới, mỗi khuôn mặt đều phủ một tầng quầng sáng cam đỏ, sáng rực quái dị, song chẳng có khuôn mặt nào rõ nét, tựa hồ đều bị sương đêm che mờ.
Đường Tiểu Bạch không kịp nghĩ nhiều, vội hỏi: "Đã tìm thấy A Tiêu rồi sao?"
Đám người nhao nhao đáp lời, tiếng người hỗn loạn như sóng vỗ: "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi..."
"Ở hạ du tìm được..."
"Thi thể đã ngâm đến sưng phù cả rồi..."
"Thi thể..."
"..."
Đường Tiểu Bạch chợt bừng tỉnh khỏi mộng, ngồi phắt dậy, hơi thở dồn dập, gấp gáp như bị bóp nghẹt.
Phải một lúc lâu, hơi thở mới dần hòa hoãn, tâm trí dần thoát khỏi cơn ác mộng khiến người ta ngạt thở kia.
~
"Nhị tiểu thư gặp ác mộng sao?" Người hầu đêm là Cam Tử cũng bị động tĩnh của nàng đánh thức, dụi mắt tiến lên, nhẹ vỗ lưng nàng, dịu giọng:
"Trời hãy còn sớm, tiểu thư hãy nằm nghỉ thêm một lát đi."
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Đường Tiểu Bạch thuận theo tay nàng nằm xuống, song lại chợt hỏi: "Đêm qua... bên ngoài có ai gõ cửa hay không?"
Cam Tử thoáng ngẩn người:
"Nô tỳ không nghe thấy, có cần gọi Đào Tử tới hỏi thử không ạ?"
“Không cần đâu…” Đường Tiểu Bạch khẽ nhắm mắt lại. May mà chỉ là một giấc mộng…
Song giờ đã tỉnh, nàng cũng chẳng thể nào ngủ thêm được nữa. Nàng nằm yên, nhắm mắt không biết bao lâu, mới nghe bên ngoài có tiếng người qua lại.
Vì dậy sớm, hôm nay Đường Tiểu Bạch sớm đã đến trước chính phòng, chẳng ngờ Đường Tử Khiêm cùng Đường Kiều Kiều lại còn sớm hơn, đang đứng ngoài cửa phòng mẫu thân nói chuyện.
Nhìn thấy nàng, sắc mặt Đường Tử Khiêm thoáng hiện vẻ phức tạp, chẳng giống như thường ngày thấy nàng liền cười tươi chào hỏi.
Nhưng Đường Tiểu Bạch trong lòng nặng trĩu tâm sự, cũng chẳng kịp để ý nhiều, chỉ chào qua rồi do dự mở lời:
“Ca ca, ta——”
“ Ăn xong bữa sáng, ta sẽ cùng muội đi hạ du tìm thêm lần nữa.” Đường Tử Khiêm chủ động nói.
Đường Tiểu Bạch thoáng sững người.
“Không được!” Đường Kiều Kiều lập tức gạt phắt đi, còn trừng mắt nhìn nàng một cái:
“Ca ca cả đêm chưa chợp mắt, vừa về tới nhà, muội còn muốn kéo huynh đi tìm người, đừng trách ta không khách khí!”
Đường Tiểu Bạch còn đang ngạc nhiên vì sự chủ động của huynh trưởng, nghe lời này lại càng sững sờ, vội hỏi:
“Huynh trưởng đêm qua đi đâu vậy?”
Sắc mặt Đường Tử Khiêm lại càng thêm phức tạp. “Đêm qua Thái tử nguy kịch , huynh dẫn Phong đại phu tiến cung chẩn trị!” Đường Kiều Kiều hừ lạnh đáp.
Đường Tiểu Bạch biến sắc: “Cứu được rồi sao?”
Thái tử bệnh đã bao năm, luôn do ngự y điều trị, chưa từng nghe ai dám đề cử danh y dân gian, vì chẳng ai dám gánh lấy trách nhiệm to lớn này.
Phong đại phu tới phủ cũng đã hơn năm, gặp qua mấy phen Thái tử nguy kịch, nhưng phủ Quốc công chưa từng có ý tiến cử.
Cớ sao lần này lại tiến cử?
Nếu lỡ không cứu được——
“Cứu được rồi.” Đường Tử Khiêm nhìn nàng sâu xa.
Đường Tiểu Bạch không hiểu ánh nhìn ấy. Cứu được thì cứu được, sao cứ nhìn nàng như vậy?
“Chỉ là, Phong đại phu sau này e phải lưu lại bên Thái tử.” Đường Tử Khiêm lại nói.
“Mẫu thân thì sao?” Sắc mặt Đường Tiểu Bạch lại đổi.
“Đợi Thái tử bệnh tình ổn định, Phong đại phu vẫn có thể thi thoảng hồi phủ chẩn trị cho mẫu thân.” Đường Tử Khiêm đáp, ánh mắt lại sâu thêm vài phần.
Đường Tiểu Bạch không hiểu ánh mắt ấy, chỉ vội hỏi: “Nếu tìm được A Tiêu, A Tiêu trọng thương thì sao? Có thể xin Phong đại phu xuất cung không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-110-nguoi-co-phai-muon-di-khong.html.]
Khóe miệng Đường Tử Khiêm giật giật, đỡ vai nàng, dắt vào trong: “Tìm được rồi hẵng nói!”
Đường Tiểu Bạch nghĩ tới lời tỷ tỷ vừa rồi, quay đầu nói:
“Ca ca không cần theo ta, cho ta mượn ít nhân thủ, ta tự…”
“Đừng nói nữa,” Đường Tử Khiêm cắt lời, “ta sẽ cùng muội tìm nửa ngày!”
...
Vẫn là nơi hôm qua, một nửa nhân thủ tỏa vào rừng tìm kiếm, nửa còn lại dọc bờ nước mà tìm xuống hạ du.
Đường Tiểu Bạch ngó quanh, chỉ tay sang rừng bên kia bờ: “Ca ca, ta có thể sang đó xem thử không?”
Đường Tử Khiêm khẽ chau mày, bỗng day trán, mệt mỏi nói:
“Ta cả đêm chưa nghỉ, tinh thần không được tốt. Muội cùng huynh nghỉ một chút, đợi họ tìm xong bên này rồi hẵng sang kia, được không?”
Huynh trưởng đã nói vậy, dù lòng nàng nóng như lửa đốt cũng chỉ đành gật đầu, dìu huynh trưởng ngồi xuống một tảng đá lớn, lo lắng nói:
“Ca ca nếu đã mệt, cần gì theo ta? Ta mang theo nhiều người, không sao đâu.”
Đường Tử Khiêm nửa cười nửa không nhìn nàng:
“Huynh không theo muội, không phải muội sẽ đem hết người đi tìm? Đến lúc đó muội một mình đơn độc ở đây, chưa tìm được người đã bị sói tha đi mất rồi!”
Chỉ là muốn dọa nàng chút, ai ngờ nàng nghiêm túc đáp:
“Muội không đâu, muội nhất định sẽ lo an toàn cho bản thân trước, có thế mới tìm được A Tiêu.”
Đường Tử Khiêm nghe xong, thoáng ngây người. Đúng lúc ấy, một kỵ mã từ hạ du phóng tới, nhảy xuống bẩm:
“Tìm được A Tiêu rồi ——”
...
Đường Tử Khiêm nói đi nửa ngày, chưa đến nửa ngày đã tìm thấy.
Thì ra hôm qua vào giờ Mùi, ở ven hạ du có dân làng phát hiện một thiếu niên bị thương, hôn mê trong nước —— giống hệt những tình tiết cẩu huyết thường thấy.
Nàng chưa bao giờ như lúc này, cảm thấy yêu mến mấy đoạn cẩu huyết đến thế.
“Hắn tỉnh chưa?” Đường Tiểu Bạch hỏi.
“Lúc tìm được vẫn còn hôn mê, đã phái người đi mời đại phu rồi!”
Hôn mê chưa tỉnh? Nghĩa là thương tích rất nặng?
Tim nàng siết lại, bước vội vào trong, không cẩn thận trượt chân. Phía sau Đường Tử Khiêm đã đưa tay đỡ nàng, mà phía trước, một đôi tay khác cũng chìa ra, giữ lấy tay nàng.
Đôi tay ấy lạ lẫm, quấn băng trắng dày kín tay.
Đường Tiểu Bạch nhìn, nước mắt bỗng rưng rưng. Người còn, là tốt rồi...
Đôi tay ấy đỡ nàng rồi liền buông xuống, như thường ngày vẫn yên lặng rủ bên thân.
Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn, thấy trên mặt hắn có đôi chỗ trầy xước bầm tím, đầu quấn băng, nhưng vẻ tuấn mỹ không vì thế mà giảm sút.
Da tựa ngọc trong suốt, mắt đen như mực đậm, khi nhìn nàng càng thêm chuyên chú, đáy mắt ánh lên tia sáng dịu dàng.
Người vẫn đứng đó, dáng thẳng tựa trúc, tuấn nhã phi phàm, thoạt nhìn không giống bị thương nặng.
Đường Tiểu Bạch lặng lẽ ngắm hồi lâu, rồi bỗng quay đầu nói với Đường Tử Khiêm:
“Ca ca đi ra ngoài trước, ta có chuyện muốn hỏi A Tiêu.”
Giọng hơi trầm, khiến Đường Tử Khiêm nhất thời chẳng nói được lời nào, đành nhìn A Tiêu một cái như nhắc nhở hắn “tự lo cho mình”, rồi lui ra.
Trong phòng chỉ còn hai người, Đường Tiểu Bạch lại nhìn kỹ từ đầu tới chân. A Tiêu bị nàng nhìn đến nỗi da đầu tê rần:
“Nhị tiểu thư——”
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nàng đã không còn lo lắng như lúc mới vào, mà bình tĩnh như đang chất vấn.
A Tiêu hơi chột dạ, nhất thời không nghĩ ra lời nào khác, đành theo dự định mà đáp:
“Nô tài bất cẩn trượt chân… sau đó sự tình thế nào không nhớ rõ nữa, mở mắt đã ở đây rồi.”
Nàng ánh mắt căng thẳng nhìn hắn hồi lâu, bỗng khẽ hỏi: “Ngươi… có phải định rời đi không?”