Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 259 – Nhị tiểu thư cứu ta.

Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:49:14
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọt lệ tuyệt mỹ rơi, thiếu nữ liền đưa tay che mặt, nghẹn ngào bật : “Vì cứu ? Cứ để c.h.ế.t chẳng hơn !”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn — đúng , vì nàng cứu cô ?

 

“Đưa nàng treo chỗ cũ.” Lý Mặc lạnh giọng .

 

Mạc Cấp vốn là kẻ hành sự mang chút cảm xúc, lệnh liền mặt đổi sắc, xách ngay lấy thiếu nữ.

 

“Khoan !” Đường Tiểu Bạch vội la lên, “Đừng! Mau thả xuống, thả xuống !”

 

Dẫu cô gái chút kỳ lạ, nhưng bảo đem treo ngược trở thì thật quá đáng.

 

Có lẽ Mạc Cấp dọa sợ, thiếu nữ im bặt, còn nữa. Đôi mắt to tròn ngấn lệ, trong veo như nước mùa thu, run run họ, yếu ớt đến đáng thương.

 

Đường Tiểu Bạch dáng vẻ , bất giác mềm lòng, nhẹ giọng hỏi: “Nói , rốt cuộc chuyện gì? Vì tìm đến cái c.h.ế.t?”

 

Nàng dịu dàng, nửa phần trách cứ. Thiếu nữ mím môi, nước mắt lăn dài, nhưng vẫn đáp.

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Tiểu Bạch cũng thúc ép thêm, chỉ khẽ thở dài một tiếng: “Không , thì thôi. Ép buộc khác, chẳng bao giờ đem điều lành .”

 

Nàng xoay , định bảo mang nước và lương khô đến, lòng thầm nghĩ  thôi thì cứ để cô gái nghỉ một lát , lẽ khi tâm an , tự khắc sẽ mở lời.

 

Lần cô gái ngoan hơn, tuy vẫn che mặt , nhưng cần gì thì cũng đều hết.

 

Quả thật… thê thảm.

 

Cô gái là trong thôn gần đây, sống nương tựa cùng cha già. Sáng sớm nay, một toán cướp xông nhà, chỉ cướp sạch lương gạo mà còn nổi lòng háo sắc, định mang luôn.

 

Giằng co phản kháng khiến hàng xóm thấy, bọn cướp kinh động nên bỏ chạy. hai ông bà lão trong lúc liều mạng cứu con gái, chúng đẩy ngã, ngã xuống liền tắt thở.

 

“…Cha đều , sống cũng chỉ phỉ nhổ, chi bằng theo họ cho xong…” Cô gái đến thở .

 

Đến Đường Tiểu Bạch cũng mà mắt đỏ hoe, đầu Lý Mặc, nên gì.

 

Lý Mặc khẽ gật đầu: “Hai năm nay Hà Đông mất mùa, cướp bóc nổi lên khắp nơi. Ngoài Nhạn Môn Quan, ba châu Khiết Đan chiếm, tình hình càng rối loạn hơn.”

 

“Không ai trị ?” Đường Tiểu Bạch buồn bã hỏi.

 

Lý Mặc nắm cổ tay nàng, nhẹ giọng : “Chờ về phủ, sẽ hỏi .”

 

Hắn chỉ lo việc binh, chuyện dân gian trộm cướp, quả thật từng để tâm. Đường Tiểu Bạch gật đầu, sang an ủi cô gái:

“Giờ quân triều đình thu Vân Châu, bọn cướp cũng sắp quét sạch . Ngươi cứ về lo hậu sự cho cha , đợi khi bắt bọn cướp—”

 

Nói đến đây, xa xa bỗng vang lên tiếng : “Tiểu Liên! Tiểu Liên! Bắt cướp !”

 

Cô gái tuy khí chất “ đoá sen nhỏ ”, nhưng tên Không Tiểu Liên mà là Trần Tiểu Liên. ( Câu bản gốc như nha. K edit ngang nhé.)

 

 

Câu chuyện của nàng là thật. Thôn Trần gia cách khu rừng xa, chỉ mấy nóc nhà thưa thớt, dân cư ít ỏi.

 

Ngoài cửa nhà Trần gia, lúc vây kín . Trên đường đến đó, báo tin kể sơ qua đầu đuôi.

 

Sau khi dân làng phát hiện hai ông bà Trần g.i.ế.c, ai nấy đều phẫn nộ, kéo đuổi theo bọn cướp.

 

Bọn cướp bốn , họ đuổi một tên.

 

“Dao mổ heo mài sẵn ! Đợi tí nữa moi t.i.m cúng cho Trần bá!” Người báo tin là một thiếu niên gầy gò, mặt đen sạm, chừng mười bốn mười lăm tuổi, ánh mắt hung hăng.

 

Đường Tiểu Bạch mà giật , dân làng đồng thanh hô vang: “G.i.ế.c ! G.i.ế.c !”

 

Quả thật lời đồn sai, dân Hà Đông cứng cỏi, m.á.u nóng như lửa. Nàng cau mày, liếc Lý Mặc một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-259-nhi-tieu-thu-cuu-ta.html.]

 

Bọn cướp đáng g.i.ế.c, nhưng thể c.h.ế.t ở đây. Lý Mặc hiểu ý, khẽ gật đầu.

 

Giữa tiếng ồn ào, một giọng nam vang lên rõ ràng: “Ta , ! Cho gặp quan!”

 

Đường Tiểu Bạch sững sờ. Dân thường hét khản cổ còn chẳng rõ, giọng trầm đầy khí lực — khác hẳn.

 

Mà quan trọng hơn,nàng nhận giọng đó.

 

“Tào sư !” Đường Tiểu Bạch thốt lên.

 

Lý Mặc lập tức hiệu, cho dẹp đám đông. Trước căn nhà đất, một nam nhân áo nâu trói chặt, khom, nhưng vóc dáng vẫn to cao rắn rỏi. Mặt úp xuống, rõ.

 

Khi vây quanh đẩy lùi, khẽ nhích , ngẩng đầu lên —

 

“Nhị tiểu thư! Cứu với!”

 

là Tào Phần.

 

Đường Tiểu Bạch vội bước nhanh đến, cau mày:

“Sao tới nhanh ? Còn biến thành đạo tặc ?”

 

Theo lý , Tào Phần đưa  Đào Tử về kinh xong, ghé thăm Chung Sở Sở mới đến Hà Đông, đến nhanh thế ?

 

giờ lúc hỏi, chỉ né ánh mắt nàng, ấm ức : “Ta tìm các , ngang qua đây, đám dân bắt nhầm!”

 

“Nói dối! Chính là , tách đoàn đuổi kịp!” Thiếu niên báo tin nãy giờ gào to.

 

Tào Phần bất lực: “Ta họ cũng .”

 

Đường Tiểu Bạch kỹ một hồi, sang Trần Tiểu Liên: “Các bắt nhầm , cướp.”

 

Thiếu niên ngay cạnh Tiểu Liên, liền nổi giận: “Sao ngươi ? Chẳng lẽ ngươi cũng cùng một bọn—”

 

 

Chưa kịp hết câu, cả quật bay . Lý Mặc thu roi, vòng cổ tay, hờ hững : “Còn dậy?”

 

Tào Phần ngẩn , đó xoay vai, tay giật mạnh, dây trói lập tức rơi xuống loạt soạt.

 

Đường Tiểu Bạch : “Hắn mà là cướp, các ngươi bắt nổi?”

 

Quả đúng, thôn sát biên, Khiết Đan chiếm đóng hơn một năm, đàn ông trai tráng c.h.ế.t hoặc bắt , chỉ còn mấy cụ già và bọn thiếu niên.

 

Tào Phần là luyện võ, bọn họ trói ? Trần Tiểu Liên rụt rè hỏi, giọng run run:

“Các vị… là ai ?”

 

Đôi mắt to tròn ướt át, ngẩng lên Đường Tiểu Bạch, e sợ sang Lý Mặc — ánh mắt trong trẻo mà sợ hãi, đáng thương vô cùng.

 

Lý Mặc chẳng thèm liếc . Hắn sinh nơi quyền quý, chỉ quen hỏi khác, từng quen cúi đầu trả lời ai.

 

Đường Tiểu Bạch bĩu môi, cũng buồn để ý, sang hỏi Tào Phần:

“Nghe đụng độ bọn cướp, thật ?”

 

Tào Phần gật đầu, thần sắc nghiêm .

 

lúc mới tới vùng , mà mặt bọn cướp cũng khắc hai chữ “sơn tặc”, nên hai bên cứ thế lướt qua nhận gì.

 

Chính cái khoảnh khắc vô tình dân làng trông thấy, khiến họ hiểu lầm rằng là kẻ cướp lạc đàn.

 

“Nói chứ, các ngươi thấy bọn dân làng hiểu lầm… vội vàng quá ?”

Loading...