Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 260 – Lý Hành Viễn… hắn vậy mà…

Cập nhật lúc: 2025-10-24 13:49:52
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mọi thấy ,  dân làng hiểu lầm cũng quá vội vàng ?” – Đường Tiểu Bạch nhướng mày hỏi.

 

“Tất nhiên là thấy!” – Tào Phần vẫn còn run rẩy, vẻ mặt uất ức – “Rõ ràng ăn mặc giống đám sơn tặc , thế mà họ như trúng tà, thế nào cũng chẳng chịu tin!”

 

“Thế mà vẫn để mặc họ bắt ?”

 

“Ta từng thề độc sẽ động thủ với vô tội võ nghệ.” – Tào Phần cúi đầu đáp, giọng nhỏ như muỗi.

 

Đường Tiểu Bạch câm nín một lúc, hỏi: “Thế chẳng định để họ đánh, để họ g.i.ế.c ?”

 

Nghe , Tào Phần càng thêm oan ức: “Ta vốn định theo họ về, tìm cơ hội giải thích. Ai ngờ họ căn bản chịu !”

 

“Phải đấy, còn suýt moi t.i.m để tế c.h.ế.t nữa cơ!” Đường Tiểu Bạch bực bội .

 

Tào Phần hít sâu một , sợ đến nổi da gà: “Những mà hung tàn đến ?”

 

“Dân ở ba châu ngoài ải quanh năm Đột Quyết cướp bóc, tính tình trở nên hung hãn cũng là để tự vệ thôi.” Đường Tiểu Bạch thở dài, sang Lý Mặc  “Đợi khi chúng bình định xong hai bờ Hoàng Hà, họ sẽ còn sống trong sợ hãi nữa.”

 

Lý Mặc khẽ mỉm , gật đầu.

 

Tào Phần thấy mà như “ngọt c.h.ế.t mất”. Chỉ cần Nhị tiểu thư một câu, Lý Mặc liền dáng xắn tay áo ngay.

 

Aizz… quá chiều chuộng !

 

Không bao giờ mới uống rượu mừng của hai đây?

 

Đang nghĩ vẩn vơ thì Đường Tiểu Bạch hỏi: “Tới nơi ?”

 

Tào Phần hồn, quanh gật đầu: “Chính là chỗ ! Ta gặp bọn họ ở đây đấy!”

 

Nơi nào kẻ qua, ắt để dấu vết.

 

Bên cạnh Lý Mặc Mạc Cấp – giỏi truy dấu vết Theo dấu vết mà bọn cướp để , chỉ một đêm , cả đám sơn tặc g.i.ế.c cướp của bắt gọn.

 

Sáng hôm , Đường Tiểu Bạch mới Tần Khuynh Dung báo tin, nhưng tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn:

“Nếu là cướp bóc hoành hành, thì chỉ một bọn . Còn Sóc Châu, Úy Châu nữa, chẳng hại bao nhiêu dân …”

 

“Chờ triều đình phái quan tới cai quản là thôi.” – Cố Hồi an ủi.

 

Trong thời gian ba châu ngoài ải Đột Quyết chiếm đóng, quan địa phương thì g.i.ế.c, như Lữ Hà thì trốn, còn là đầu hàng.

Tóm một câu: thiếu !

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Giờ chỉ đành chờ triều đình điều tới, mà đợi bao lâu.

 

“Cũng đến nỗi tệ.” – Tần Khuynh Dung khẽ – “A Tiêu sai đ.á.n.h c.h.ế.t hết bọn cướp bắt tối qua, vứt xác ngay nha môn cho dân xem. Hừm… tuổi nhỏ mà thủ đoạn chẳng nhỏ !”

 

Đường Tiểu Bạch ngẩn , theo bản năng phản bác: “Thời loạn dùng hình nghiêm, là để răn đe!”

 

“Phải! !” – Tào Phần tới liền phụ họa – “Ta thấy Tần công tử tuy còn trẻ, nhưng hành sự dứt khoát, phong thái đại sự!”

(Theo đuổi cô nương cũng dứt khoát y như thế — tiểu cô nương còn lớn, ngày ngày canh giữ .)

 

Thật chí khí!

 

Đường Tiểu Bạch thấy , nhớ chuyện hôm qua kịp hỏi: “Sao tới nhanh ? Không ở kinh thành thêm mấy ngày?”

 

“Kinh thành… cũng chẳng gì, nên luôn.” – Tào Phần đáp, giọng chút gượng gạo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-260-ly-hanh-vien-han-vay-ma.html.]

Đường Tiểu Bạch từng hôn ước với cô nương vô tình thương năm đó. Tuy luôn chăm sóc nàng chu đáo, nhưng với chuyện hôn ước thì dường như chẳng mấy mặn mà.

 

Nàng lấy lạ, song cũng hỏi thêm, chỉ chuyển đề tài:

“Nhà vẫn chứ? Mẫu và tỷ tỷ vẫn khỏe chứ? Có nhắc gì đến ?”

 

“Ổn cả, cả!” – Tào Phần hề hề – “Cô nương Đào Tử về phủ Yến Quốc, phu nhân liền gọi tra hỏi một trận. Đại tiểu thư thì vẫn bình thản như cũ, chẳng gì…”

 

Đường Tiểu Bạch .

 

Đại tiểu thư hạng hấp tấp truy hỏi, nàng còn cần giữ thể diện mà!

Nghe nàng Hà Đông, mẫu chỉ dặn nàng chú ý giữ gìn, còn tỷ tỷ thì khỏi – mắng cho một trận.

 

Nói đến “dặn dò”, Tào Phần liền đặt xuống chiếc túi vải vắt vai bấy lâu. Đó chỉ là túi vải thô bình thường, cũ kỹ và bám bụi, mới chứa chừng một phần ba. Khi đặt xuống, bên trong còn phát tiếng sột soạt.

 

“Đây là gì?” – Đường Tiểu Bạch tò mò hỏi.

 

“Là Đại tiểu thư gửi cho ngươi.” – Tào Phần đáp.

 

Ban đầu Đường Tiểu Bạch tin, nghĩ bụng: Đại tiểu thư dùng thứ túi cũ nát ?

 

Tào Phần lôi từ trong túi cũ một cái… túi khác. Cái thể gọi là túi vải nữa – mà là một túi gấm to.

Vải ngọc lục của Ngô xứ, thêu hoa văn tinh xảo. Thứ vải , nhà dân thường chỉ dám may áo mặc ngày cưới, mà Đại tiểu thư nhà Yến Quốc công phủ xa xỉ tới mức lấy túi đựng đồ.

 

“Ta cũng chẳng trong đó là gì.” – Tào Phần .

 

Đường Tiểu Bạch đón lấy, cảm thấy nặng lắm.

Mở xem – Hơ!

 

Suýt thì chói mù mắt! Một túi đầy ắp lá vàng!

 

“Ta… cái …” – Đường Tiểu Bạch lắp … Nàng ở nơi biên ải, vàng cũng chẳng tiêu nổi!

 

“Quả nhiên phủ Yến Quốc các giàu nứt vách!” – Tần Khuynh Dung bên tặc lưỡi cảm thán.

 

Đường Tiểu Bạch còn gì, Cố Hồi vội vàng giải thích: “Đó là hoàng thượng ban thưởng!”

 

“Từ đầu họ ăn cắp , ngươi vội cái gì?” – Tần Khuynh Dung liếc một cái.

Thiếu niên thuần khiết lập tức đỏ bừng mặt.

 

Đường Tiểu Bạch liếc hai , khẽ thở dài, cẩn thận cất túi vàng . Nàng là phủ Yến Quốc Công, tất nhiên hiểu, nhà … cũng chẳng trong sạch như lời Cố Hồi .

Sự giàu của phủ Yến Quốc công bốn nguyên nhân chính.

Thứ nhất, nhờ tích lũy qua nhiều thế hệ của nhà họ Đường. Đường gia vốn là dòng dõi tướng quân, đời nào cũng chinh chiến sa trường, sống sót trở về thường chỉ còn độc đinh một mạch. Người ít, chẳng ai rảnh để phá của, cho nên của cải cứ thế mà tích dồn, càng ngày càng nhiều.

Thứ hai, là của hồi môn của Cố Ngưng. Cố Ngưng chính là con gái độc nhất của Trưởng công chúa nước Kỷ, mà vị công chúa là tỷ tỷ ruột của tiên đế. Trải qua ba đời hoàng đế, sủng ái vẫn từng phai, vàng bạc tơ lụa ban thưởng đếm chẳng xuể. Năm Cố Ngưng xuất giá, lễ nghi chỉ thấp hơn công chúa một bậc mà thôi.

Thứ ba, là ân thưởng của triều đình. Cha con Yến Quốc công chiến công hiển hách, ngoài phong quan tấn tước thì phần thưởng còn là vàng bạc châu báu.

Còn điều cuối cùng… thì phần mờ ám hơn một chút.

Tỷ như Đường Thế Cung khải trở về, mang theo mấy rương đồ vật , đ.á.n.h trận mà cướp bóc thì thật hiếm. Lần tấn công vương đô của Thổ Cốc Hồn, e rằng phát thêm một khoản lớn nữa.

Sau khi cất kỹ túi vàng, Đường Tiểu Bạch mới hỏi Tào Phần: “Viên… còn ở đó ?”

Chuyện Lý Hành Viễn rời khỏi Trấn Châu vốn là cơ mật, nên nàng dám gọi thẳng tên, chỉ dám lấp lửng.

hiểu thì đều hiểu.

Tần Khuynh Dung đến chữ “Viên”, sắc mặt lập tức biến đổi: “Hắn ư?”

Đường Tiểu Bạch khẽ gật đầu.

“Lúc tới, hình như về .” – Tào Phần đáp nhỏ.

Đường Tiểu Bạch thở phào, thì bỗng Tần Khuynh Dung bật thốt lên: “Lý Hành Viễn… mà—”

giữa chừng, nàng như sực nhớ điều gì, liền c.ắ.n chặt môi, im bặt.

Chỉ là ánh mắt nàng vẫn ngùn ngụt tức giận, pha lẫn phẫn uất và khó tin, tựa như phản bội sâu sắc.

Thấy dáng vẻ , tim Đường Tiểu Bạch khẽ “thịch” một cái, dè dặt hỏi:

“Tần tiểu thư… cô và Lý Thế tử … giữa hai , chẳng lẽ chuyện gì ?”

Loading...