Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 261: Có phần thưởng gì không?
Cập nhật lúc: 2025-10-24 14:38:11
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình thường, Tần Khuynh Dung lúc nào cũng dịu dàng với nàng, hôm nay đang nổi giận, hiếm khi “hừ” một tiếng, trừng thẳng mặt nàng:
“Ta với Lý Hành Viễn ? Hắn đem nửa gia sản của Thường Sơn Vương phủ tặng cho nhà họ Tần chúng , ngươi xem, với là cái gì?”
Đường Tiểu Bạch như dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, run run :
“Ta… ? Hắn là tự nguyện ép? Ta cho ngươi, cho A Tiêu?”
Tần Khuynh Dung lạnh:
“! Ngươi cái gì cũng ! Đường Kiều Kiều cũng cái gì chẳng ! Là bọn họ nhao nhao đòi lấy lòng các ngươi, ném ở Vân Châu mấy tháng, chẳng cũng đáng đời !”
Nói xong liền hất tay áo bỏ , khoong buồn đầu.
Nàng vốn hứa với Lý Mặc rằng mỗi sáng sẽ cùng Đường Tiểu Bạch ngoài, nhưng hôm nay hiển nhiên nữa.
Đường Tiểu Bạch thật cũng chẳng để tâm nàng , chỉ là mấy lời Tần Khuynh Dung khiến nàng thấy nặng lòng.
Nếu ngoài mà , nàng cũng thích cái kiểu “não chuyện tình” .
Như Lý Hành Viễn và A Tiêu, vì nàng mà bỏ Trấn Châu, bỏ cả Hà Đông, cùng nàng tận Tây Bắc.
Nàng là hưởng lợi, nhưng khác chịu thiệt. Thế nên, dù là phức tạp, nàng cũng dám nghĩ sâu thêm — nghĩ cũng chẳng giải quyết gì.
Thứ nàng thể , chỉ là cố hết sức để chuyến Hà Đông của A Tiêu trở nên vô ích.
Điều chỉnh tâm tình, Đường Tiểu Bạch sang Cố Hồi và Tào Phần, nhẹ giọng : “Đi thôi, việc nào.”
Vừa còn đỏ hoe mắt vì cãi , giờ như chuyện gì xảy , vẻ bình thản khiến cả Cố Hồi lẫn Tào Phần đều ngẩn .
Đường Tiểu Bạch giục thêm một tiếng, hai mới kịp phản ứng.
Chưa khỏi doanh trại, gặp Lý Mặc.
“Không ngươi luyện binh ?” – nàng lưng , thấy bóng binh sĩ nào.
“Nghe với Tần Khuynh Dung cãi ?” – hỏi.
Đường Tiểu Bạch sững . Tin tức của thật nhanh như gió.
“Cũng… chút hiểu lầm thôi.” – nàng đáp mơ hồ, trong lòng đoán đến đây gì. Người như “tiểu tổ tông” , chắc chắn đến bắt nàng xin ai , dù là tỷ ruột của .
Vậy tới để gì? Chẳng lẽ là… an ủi nàng?
“Ta cùng .” – .
Đường Tiểu Bạch sững sờ. Ra là thấy Tần Khuynh Dung tức giận bỏ , nên vội đến “tranh việc” ? Làm kiểu hợp lễ ?
“Cái … lẽ tiện ? Ngươi còn luyện binh mà?”
Lý Mặc mặt đổi sắc: “Tần Khuynh Dung đang bực, thích hợp để rèn quân tâm. Hôm nay cứ để nàng chỉ huy.”
Nói liếc mắt hiệu cho Mạc Hoãn, liền lén truyền lệnh.
Đường Tiểu Bạch thật sợ Tần Khuynh Dung sẽ tức đến phát bệnh mất. Nàng nghĩ ngợi một lát, kéo một góc, hạ giọng :
“Tần tiểu thư tức là vì ngươi bỏ mặc nàng, Tây Bắc cùng …”
Trong mắt Lý Mặc lóe lên một tia lạnh lẽo: “Chẳng nàng Lý Hành Viễn giao sáu vạn binh Trấn Châu ?”
Nhắc đến chuyện đó, Đường Tiểu Bạch nhớ đến lời Tần Khuynh Dung lúc nãy, liền hỏi: “Lý Hành Viễn giao cho nàng sáu vạn binh?”
Lý Mặc ngạc nhiên vì nàng hỏi chuyện :
“Nếu Lý Hành Viễn chia sáu vạn quân Trấn Châu, triều đình sẽ ban chiếu cho kế thừa tước quận vương. Hơn nữa, Tần Khuynh Dung cứu và Chân Định huyện chủ, điều kiện nàng đặt là ba vạn binh quyền. Hắn cho sáu vạn, thêm ba vạn nữa là cho — mượn danh Tần Khuynh Dung để khiến hoàng đế bớt nghi ngờ.”
Giọng điệu bình thản, cứ như đó là điều ai cũng nên hiểu. Đường Tiểu Bạch vốn cũng hiểu, chỉ là Tần Khuynh Dung , trong lòng liền lệch sang hướng khác.
“Vậy… giữa Lý Hành Viễn và Tần tiểu thư, thật sự chuyện tư tình gì chứ?” – nàng dè dặt hỏi.
Lý Mặc trầm ngâm một lát, lắc đầu.
Đường Tiểu Bạch thở phào, nhưng thêm: “Ta cũng rõ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-261-co-phan-thuong-gi-khong.html.]
“Hả? Không rõ?” – nàng bất giác cao giọng, vội lấy tay che miệng, ánh mắt đầy sốt ruột.
Sao rõ? Chẳng lẽ thật gì mờ ám ?
“Liên quan gì đến ?” – vẫn lạnh nhạt như băng, tựa hồ chuyện thiên hạ chẳng dính dáng gì đến .
Đường Tiểu Bạch kỹ, thấy dáng vẻ , chợt hiểu lẽ nên xen chuyện rối ren của khác.
Thôi .
Nàng khẽ thở dài, : “Ngươi cần cùng , Tào sư tới , cũng đủ .”
Tào Phần, Cố Hồi, Oanh Oanh — bốn thị vệ cận của Đường Tử Khiêm, cộng thêm năm mươi quân giáp bạc mà phụ ban cho.
Người theo đông đến mức nàng còn nghĩ chia ca luân phiên dẫn đội mới .
Thế nhưng “tiểu tổ tông” nghĩ : “Tào sư đến, là còn hữu dụng nữa ?”
Đường Tiểu Bạch nhe răng : “Hắn đến thì ngươi cũng cần theo!”
Đáp một câu xong, nàng đổi giọng mềm mỏng khuyên nhủ: “Thánh chỉ triều đình sắp tới nơi , chuyện quan trọng nhất bây giờ là ngươi mau luyện binh, sớm chiếm Mạc Nam!”
Lời của nàng đầy khí thế, song “tiểu tổ tông” vẫn mặt biểu cảm, ánh mắt như ẩn như hiện, chẳng đang nghĩ điều gì.
Một lát , khóe môi khẽ cong, hỏi: “Nếu , phần thưởng gì ?”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt: “Ngươi thưởng gì?”
Dù hỏi , trong lòng nàng dấy lên cảnh giác — trực giác mách bảo phía câu thể nào cũng hố.
Quả nhiên, “tiểu tổ tông” khẽ nghiêng đầu, đuôi mắt cong lên, nụ nhẹ nhàng, ánh sáng trong mắt trong suốt như gợn nước, ngoan ngoãn đến mức khiến mềm lòng — thậm chí còn mang chút ngọt ngào.
chính vì thế, Đường Tiểu Bạch càng cảnh giác hơn.
Nàng quen ngày một ngày hai — cứ kiểu là chắc chắn sắp giở trò lớn.
“Giờ vẫn nghĩ ,” , “nợ .”
Đường Tiểu Bạch nhướng mày. Muốn lừa nàng ký giấy nợ trắng ?
“Vậy đợi ngươi nghĩ .” nàng đáp.
Trong mắt thoáng hiện chút uất ức: “Bình định Mạc Nam, cũng xứng đáng nhận phần thưởng của Nhị tiểu thư ?”
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. Thật … là xứng.
Chiến công dẹp biên cương, trấn định sa mạc, quả là công lao hiển hách, thưởng bao nhiêu cũng quá.
“ ngươi quá đáng đấy…” Cuối cùng nàng cũng nhượng bộ.
Hắn khẽ , kéo nhẹ tay áo nàng: “Đi thôi.”
“Đi ? Không ngươi luyện binh ?”
Đường Tiểu Bạch kéo , kêu oai oái.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Biết , chỉ tiễn ngươi một đoạn thôi.”
“Chút đường gì mà tiễn chứ…”
Thiếu niên thanh tú áo trắng nắm tay dắt bên cạnh một thiếu niên áo xanh dung mạo tú lệ — Tào Phần cảnh , khựng một giây, hiền hậu, theo nhỏ giọng với Cố Hồi:
“Bình thường Tần Tiêu đối với ai cũng lạnh nhạt, chỉ mặt Nhị tiểu thư là ngoan ngoãn… Còn ăn mặc cũng tươi tắn hơn . Haiz… tuổi trẻ thật , thanh mai trúc mã mà!”
“Thanh mai trúc mã thì nhiều lắm!” Cố Hồi mặt lạnh ngắt, ngắt lời , sải bước nhanh hơn.
Đào Phần nhíu mày, cảm thấy gì đó . Nghĩ kỹ … hình như Cố Hồi cũng là “thanh mai trúc mã” trong danh sách thì ?
“Ê, —” Tào Phần đuổi theo lải nhải, “Thanh mai trúc mã cũng xem là với ai chứ…”
…
Đường Tiểu Bạch lên ngựa, Lý Mặc nắm lấy dây cương, dắt về phía cổng doanh trại.
Gần đến cửa trại, một binh sĩ canh gác từ xa chạy tới, khom hành lễ, vẻ mặt thấp thỏm: “Bẩm công tử, bên ngoài một nam một nữ, tự xưng là dân Vân Châu, tạ ơn Tần lang trừ giặc. Đuổi mấy cũng chịu rời.”