Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 262 – Đại ân đại đức, phải báo thế nào

Cập nhật lúc: 2025-10-24 14:38:43
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa binh sĩ mô tả, Đường Tiểu Bạch lập tức đoán trong hai , ắt hẳn cô gái là Trần Tiểu Liên.

Nàng lưng ngựa, chiếm địa thế cao, liền rướn cổ ngoài. Quả nhiên, hai bóng đang nơi cổng doanh.

Một cô gái dáng nhỏ nhắn, yếu đuối sợ sệt — đúng là Trần Tiểu Liên.

Còn cùng, hình gầy gò, qua chính là thiếu niên báo tin ngày hôm qua.

Trần Tiểu Liên đang ngẩng đầu trông về phía , còn thiếu niên kề bên, dáng vẻ như đang che chở bảo hộ.

Đường Tiểu Bạch khẽ hừ một tiếng, lệnh: “Dẫn họ đây!”

Trần Tiểu Liên vẫn giữ dáng vẻ e lệ như khi. Thiếu niên , e ngại phận của bọn họ, chẳng còn chút khí thế hung hăng của ngày , lúng túng quỳ xuống hành lễ theo nàng.

“Tần Công tử bắt bọn đạo tặc, trừ hại cho dân làng, giúp Tiểu Liên báo thù cho song . Ân đức lớn lao như trời, Tiểu Liên… Tiểu Liên…”

Nói đến đây, giọng nàng nghẹn , nước mắt lưng tròng, rơi lã chã như hạt châu, đến động lòng .

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Một cơn tức vô danh dâng lên trong n.g.ự.c Đường Tiểu Bạch. “Ân đức to lớn như thế, ngươi định báo đáp  ?”

Trần Tiểu Liên cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ run rẩy: “Tiểu Liên nguyện nô tỳ, suốt đời theo hầu Tần công tử—”

“Không !” Là thiếu niên bên cạnh nàng cắt lời .

Hắn liếc Lý Mặc, trong mắt hận sợ: “Trừ giặc dẹp cướp là bổn phận của quan gia, cứu chỉ riêng một nhà ngươi, lấy báo ân?”

Trần Tiểu Liên nước mắt lã chã: “Là tự nguyện, liên can đến ai khác. Tần Công tử báo thù, phụ mẫu suối vàng ắt cũng mong báo đáp.” Nói liền dập đầu về phía Lý Mặc.

Đường Tiểu Bạch mà nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền. Một kẻ “bạch liên hoa” dám bày trò mặt tiểu tổ tông của nàng!

“Ngươi ai là Tần công tử bắt bọn đạo tặc?” Đường Tiểu Bạch lạnh. “Trong chuyện , cũng phần, thấy ngươi cảm tạ ?”

Trần Tiểu Liên sững sờ, tiếng ngưng bặt, ngẩng đầu nàng, lắp bắp: “Là… là…”

Ánh mắt vội đảo sang tên lính gác cổng.

Mặt binh sĩ đỏ bừng: “Thuộc hạ…”

Chuyện vốn do Lý Mặc hạ lệnh, ngoài tự nhiên nghĩ là công lao của . Đường Tiểu Bạch cũng màng tranh công, nhưng mấy lời ướt át thấy tức nghẹn trong lòng.

Chỉ mắng một câu vẫn giận, nàng len lén giơ chân định đá “tiểu tổ tông” đang dắt cương phía .

Hừ! Còn dám trêu ong ghẹo bướm mặt !

đá trúng.

, hành động nhỏ vẫn phát hiện.

Hắn ngoái đầu . Vì nàng đang cúi đầu nên thấy nét mặt , chỉ thoáng liếc thấy khóe môi khẽ cong lên.

Thật đáng ghét…

Đường Tiểu Bạch nhịn nổi, khẽ đá thêm một cái.

“Bắt đạo tặc là ý của Bạch công tử.” Giọng nhẹ mà ấm, ôn hòa hiếm thấy so với thường ngày.

Đường Tiểu Bạch nghi ngờ đang lén , nhưng bằng chứng gì.

Trần Tiểu Liên phản ứng nhanh, lập tức sang quỳ mặt Đường Tiểu Bạch, nghẹn ngào :

“Ân đức của Bạch công tử to lớn như trời, Tiểu Liên nguyện trâu ngựa, nô tỳ, theo hầu bên để báo ân.”

Nàng cũng ? Đường Tiểu Bạch nheo mắt nàng một lát, đột nhiên chỉ về phía Tào Phần:

“Người thực sự dẫn quân bắt cướp là sư của — Tào sư . Ngươi nên cảm tạ mới đúng! Hơn nữa, còn suýt các ngươi hiểu lầm mà g.i.ế.c c.h.ế.t đấy!”

Trần Tiểu Liên ngẩng đầu về phía Tào Phần.

Hai vị công tử lúc nãy xuất phú quý, chỉ riêng vị trông phần mộc mạc hơn. Nàng do dự một chút, vẫn cúi đầu định dập đầu cảm tạ, nô tỳ báo ân.

Tào Phần dọa đến nỗi vội vàng tránh sang một bên, lắp bắp xua tay:

“Ta cũng chẳng vì ngươi mà , chuyện nô tỳ thôi miễn , gánh nổi ân !”

Chàng trai cùng Trần Tiểu Liên từ nãy giờ nhịn mãi mới lên tiếng, chau mày kéo nàng dậy:

“Bọn họ đều là quyền quý, thể thật lòng ngươi nô bộc hầu hạ? Đừng tự hạ như thế, chúng thôi!”

Tuy còn trẻ nhưng khỏe, chỉ một cái kéo khiến Trần Tiểu Liên loạng choạng ngã dúi về .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-262-dai-an-dai-duc-phai-bao-the-nao.html.]

Đường Tiểu Bạch cau mày quát: “Đứng !”

Cậu thiếu niên lập tức dừng bước.

“Ngươi đường đến thôn Pha Vĩ ?” Đường Tiểu Bạch hỏi.

Trần Tiểu Liên sững , vội vàng gật đầu: “Biết! Tiểu nữ đường!”

“Hôm nay đến đó, ngươi dẫn đường cho .”

Trần Tiểu Liên mừng rỡ, ánh mắt sáng lên: “Vâng! Vâng ạ!”

Cậu thiếu niên nắm chặt tay, : “Ta cũng đường—”

“Để nàng dẫn là , ngươi thể về.” Đường Tiểu Bạch lạnh nhạt đáp.

Cậu cúi đầu, gì, cũng chịu .

“Ah Ngưu, ngươi về …” Trần Tiểu Liên khẽ .

“Ta cùng ngươi.” – Giọng cứng rắn, chút do dự.

Trong mắt Đường Tiểu Bạch, cảnh trông chẳng khác gì một “bạch liên hoa yếu đuối” cùng tên “não tàn si tình” bám theo.

nghĩ cũng chẳng ho gì, nên nàng chỉ liếc một cái, thêm.

Nàng định rút dây cương từ tay “tiểu tổ tông” , rút nửa thì giữ .

Hắn tiến gần, ngẩng đầu nàng, khẽ : “Thôn Pha Vĩ cũng đường.”

Giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt lấp lánh trong ánh sớm mai, môi thoáng hiện ý — như như , còn mang chút nũng nịu.

Đường Tiểu Bạch hừ nhẹ một tiếng, khẽ giơ chân đá một cái.

Ai ngờ đá n.g.ự.c , cứng rắn chẳng khác gì tường đá, đau mà ngược còn khiến bật .

Mặt nàng đỏ lên, cảm thấy thật trẻ con, hừ một tiếng, ngẩng cằm tỏ vẻ cao ngạo: “Lo mà luyện binh của ngươi !”

Dứt lời, nàng giật mạnh dây cương, đầu thúc ngựa rời .

——

Khi xuất hành, Đường Tiểu Bạch ở đầu đoàn.

Dẫn đầu hôm nay là Tào Phần, Oanh Oanh và Trần Tiểu Liên.

Vì Trần Tiểu Liên cưỡi ngựa nên chung ngựa với Oanh Oanh, dẫn đường.

Hướng đến thôn Pha Vĩ, hôm qua ngoài Tào Phần thì ai cũng từng , nên ban đầu cũng cần nàng chỉ đường.

Đi một đoạn, mặt xuất hiện ngã rẽ, Tào Phần hỏi: “Đi hướng nào?”

Trần Tiểu Liên do dự một chút, chỉ sang trái: “Đi bên .”

“Phải chứ.” Oanh Oanh nhẹ giọng .

Tào Phần cau mày lẩm bẩm: “Ngươi thật đường đó?”

Trần Tiểu Liên cúi đầu im lặng, đáp.

Đoàn tiếp tục .

Đi tiếp vài đoạn nữa, gặp thêm mấy ngã rẽ, Trần Tiểu Liên lúc đúng lúc sai.

Đến thứ ba sai đường, Tào Phần nhịn : “Rõ ràng Oanh Oanh đường, còn để dẫn lối?”

Sắc mặt Trần Tiểu Liên trắng bệch, giọng run run: “Ta… lâu về, nên nhớ rõ…”

Đường Tiểu Bạch thong thả : “Là nhớ rõ, vốn dĩ đường?”

Trần Tiểu Liên càng cúi thấp đầu, mặt trắng bệch như tờ giấy.

“Cái gã A Ngưu của ngươi chặn cách đây năm mươi bước .” Đường Tiểu Bạch tiếp.

Tên thiếu niên quả thật vẫn âm thầm theo, từng rời xa.

Trần Tiểu Liên im lặng hồi lâu, cuối cùng nức nở : “Bạch iểu thư … thể… thể theo ? Dù nô, tỳ, trâu ngựa, cũng cam lòng…”

Đường Tiểu Bạch tiến lên mấy bước, dừng mặt cô , thật lâu chậm rãi hỏi: “Cha ngươi… thật sự là bọn cướp g.i.ế.c ?”

Loading...