Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 264: Giỏi dỗ người thật đấy
Cập nhật lúc: 2025-10-25 11:17:47
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngọn lửa trại bập bùng soi sáng, khiến ánh trời cũng trở nên mờ nhạt, ánh lửa hắt lên bộ giáp đỏ sẫm của binh sĩ, tựa như nhuộm bằng máu.
Tần Khuynh Dung cũng mặc quân phục, eo thắt gọn gàng, dáng thẳng tắp như trúc, dung mạo tuấn yêu kiều, khiến phân rõ là nam nữ.
Từ vòng eo mà , hai chị em nhà họ Tần đúng là vài phần giống . Đường Tiểu Bạch bất giác suy nghĩ miên man.
“Muốn hỏi chuyện gì?” Giọng Tần Khuynh Dung lạnh nhạt kéo tâm thần nàng trở về.
Tuy giọng lạnh lùng, nhưng mang theo địch ý.
Nghĩ kỹ , tuy nàng và Tần Khuynh Dung thiết, song đối phương từng tỏ xa cách, luôn giữ lễ và ôn hòa.
Quả nhiên là nữ chính — hào quang toả sáng!
Đường Tiểu Bạch như bừng tỉnh: chuyện tranh chấp ban sáng, thể rõ ràng .
Nếu thật mối tình tay ba, thì lớn nhất cũng là tại tên đàn ông .
Hào quang toả sáng cùng nữ phụ xinh mạnh mẽ thì thể sai ở chỗ nào chứ?
“Tháng tư năm nay, Lý Thế tử kinh thành, theo lời nhờ của tỷ , hộ tống đến Lương Châu.” Đường Tiểu Bạch .
Tần Khuynh Dung , ánh mắt hiện lên vẻ “quả nhiên”, khẽ lạnh: “Nhị tiểu thư , là khoe khoang, là thị uy với ?”
“Ý .” Đường Tiểu Bạch đáp, “Lý Hành Viễn từng giúp tỷ nhiều việc, cảm kích. nếu cũng từng giúp cô như thế, thì sẽ cảm kích nữa,” nàng dừng , nhấn mạnh, “Tỷ cũng chẳng cần đến thứ ân huệ đó!”
Tần Khuynh Dung hừ lạnh: “Hắn giúp ? Hắn mà nghĩ cho một chút, tạ ơn trời đất !”
Đường Tiểu Bạch thở một : “Vậy quân Trấn Châu là giao cho A Tiêu ?”
Tần Khuynh Dung liếc nàng: “Ta sinh tử, thậm chí hi sinh cả danh tiết để cứu bọn họ, chẳng lẽ xứng chút binh quyền ?”
“Xứng, xứng, xứng!” Đường Tiểu Bạch vội .
Tần Khuynh Dung nhướn mày: “Ngươi mắng đấy ?”
“…”
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tần Khuynh Dung nàng chằm chằm một lúc, bỗng bật .
Đường Tiểu Bạch luôn cho rằng tỷ là nhất, nhưng giờ nàng mới hiểu, lời đồn về nữ chính quả sai. Dưới ánh lửa lay động, nụ thật sự thể khiến nước mất thành nghiêng.
Song trong nụ ẩn chút cảm khái. Ngay khi sắp thu , khóe môi nàng cong lên thêm chút nữa: “Ngươi đúng là thương tỷ , còn tự chạy đến đây thăm dò giúp tỷ.”
“Phải ! Ai bảo tỷ là tỷ của chứ!” Đường Tiểu Bạch xong, thấy trong mắt Tần Khuynh Dung thoáng chút buồn, liền nhẹ giọng bổ sung, “A Tiêu chỉ là giỏi ăn thôi, thật trong lòng vẫn để ý đến cô.”
Tần Khuynh Dung khẽ: “Không giỏi ăn ? Chẳng đối với ngươi, ngọt ngào lắm ?”
Đường Tiểu Bạch mặt đỏ bừng: “Cô, cô bao nhiêu ?” Không lẽ nàng tai thần , mấy lời nhỏ xíu thế mà cũng ?
“Nghe bao nhiêu là ?” Tần Khuynh Dung hỏi ngược .
Đường Tiểu Bạch thở phào — thấy! Nàng liền chống chế: “Không gì! Hắn với cũng… cũng giống thôi!”
Tần Khuynh Dung nàng, mặt đầy vẻ “ngươi gạt ai đấy”.
“Ờ… A Tiêu mà… cũng trẻ con, mà…” thanh niên Đường Tiểu Bạch càng càng chột .
Tần Khuynh Dung thấy buồn , cố vẻ cảm khái, thở dài: “Thôi, bao năm nay cũng quen . Không ai thương thì tự thương .”
Mỹ nhân buồn, thật khiến nỡ . Đường Tiểu Bạch thương xót, liền chủ động khoác tay nàng, dịu giọng : “ Tần tiểu thư, nếu cô bằng lòng, —”
Lời còn dứt, cánh tay khoác .
Tần Khuynh Dung tránh .
Tay Đường Tiểu Bạch khựng giữa trung, mặt cứng, ngượng ngập giấu tay lưng: “Không thì thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-264-gioi-do-nguoi-that-day.html.]
Tần Khuynh Dung ho khẽ, cũng chút lúng túng: “Người luyện võ chúng … phản ứng là bản năng… ngươi cái gì mà bằng lòng với bằng lòng chứ?”
Đường Tiểu Bạch chẳng thật , chỉ đành thử nữa, nhưng vẫn nốt: “Nếu cô , thể xem như .”
Tần Khuynh Dung nàng hồi lâu, khẽ . Không đồng ý , chỉ giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu nàng.
Cái vỗ khẽ, mang theo chút dịu dàng, như sợ đau.
“Trước đây khi đối phó với Lý Sơ, mượn danh của Lý Hành Viễn,” Tần Khuynh Dung chậm rãi , “Giữa và chỉ là giao dịch — lấy an nguy của , đổi lấy ba vạn quân Trấn Châu.” Nói đến đây, giọng nàng trầm xuống, “Nếu mở miệng, sẽ chẳng ai chịu giao binh quyền cho .”
Đường Tiểu Bạch mà lòng nhói lên.
, Lý Hành Viễn thể giao binh cho A Tiêu, nhưng tuyệt đối giao cho Tần Khuynh Dung.
Không ai đời nào tin tưởng giao quân quyền cho một nữ nhân trừ khi nàng dùng hết sức lực mà giành lấy.
Đường Tiểu Bạch nắm lấy tay áo nàng, ngẩng đầu, nghiêm túc : “Tần tỷ tỷ, thấy tỷ thật sự đáng khâm phục!”
Tần Khuynh Dung đảo mắt, khẽ “chậc” một tiếng, : “Giỏi dỗ thật, chẳng trách dỗ A Tiêu ngoan ngoãn đến thế!”
Đường Tiểu Bạch lập tức đỏ mặt.
“Thôi, dẫn gặp cô nương Trần Tiểu Liên .” Tần Khuynh Dung .
Gặp ? Gặp kiểu gì cơ?
Đường Tiểu Bạch vẫn hiểu.
khi Tần Khuynh Dung gặp Trần Tiểu Liên, quả thật chỉ qua hai cái, khẽ : “ngươi Vân Châu, đúng chứ?”
Chỉ một câu hỏi đơn giản, mà khiến Trần Tiểu Liên sắc mặt trắng bệch, đôi chân mềm nhũn quỳ xuống: “Dạ… …”
Đường Tiểu Bạch trợn tròn mắt. Cái … chẳng là năng lực suy đoán cấp thần tiên ?
Biết Vân Châu thì cũng thôi , chứ mới chữ “” thôi mà đoán giọng miền Nam ?
“Ta chỉ hù dọa nàng thôi.” Sau khi hỏi xong Trần Tiểu Liên, Tần Khuynh Dung mới rõ nguyên do: “Dù Vân Châu cũng là cực Bắc, nàng xuất ở nữa, đều xem là phương Nam cả.”
Đường Tiểu Bạch: “…”
“Nhỡ là Tây Bắc hoặc Đông Bắc thì ?” Đường Tiểu Bạch .
Tần Khuynh Dung liếc nàng, nhạt: “Ngươi mong đoán sai đến thế ?”
“Không, .” Đường Tiểu Bạch vội xua tay phủ nhận. Chẳng qua là thấy Tần Khuynh Dung thông minh quá, nên chọc ghẹo vài câu thôi.
nghĩ , nếu đổi là nàng, e cũng sẽ đoán y như thế.
Người ở vùng nào mang theo khí chất vùng , Trần Tiểu Liên năng nhẹ nhàng dịu giọng, đúng là chẳng giống các cô gái vùng Tây Bắc Đông Bắc chút nào.
Theo lời nàng kể, từ nhỏ vẫn sống ở Nhiêu Châu, đất Giang Nam, mãi đến ba năm mới theo cha đến Vân Châu.
Lần nàng cùng cha , chủ yếu là để tránh ánh mắt dòm ngó của hàng xóm, nếu cơ hội, còn lên kinh tìm chú ruột.
“Đã thế thì cứ cho hộ tống nàng lên kinh tìm thích là xong.” Đường Tiểu Bạch .
Đỡ để nàng suốt ngày lén lút liếc tiểu tổ tông nhà bằng khóe mắt đầy e thẹn nữa.
Tần Khuynh Dung cũng gật đầu tán đồng: “Giảm chuyện thì cứ giảm. Lần xuất chinh mang theo Lý Sơ, rắc rối lắm !”
“Phải mang theo Lý Sơ?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên.
“Phải! Không mang theo, chẳng lẽ để ở đốt cháy hậu phương của chúng ?”
Đường Tiểu Bạch vô thức nhíu mày.
Lý Sơ — phản diện lớn trong nguyên tác giờ nắn đến mức ngoan ngoãn thế , chẳng dấy chút sóng gió nào hết ?