Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 265: Con Công Xòe Đuôi

Cập nhật lúc: 2025-10-25 11:18:22
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba quân đóng trại ngoài thành, bao quanh phủ thành Vân Châu như muôn vì tinh tú chầu quanh mặt trăng. Nhìn kỹ, đó rõ ràng là thế bao vây.

nữa, trung tâm quyền lực của thành Vân Châu – phủ nha Vân Châu –vẫn là nơi ở của phận cao quý nhất: Tấn vương Lý Sơ.

Bên trong phủ nha, từ trong ngoài đều là thị vệ và cấm quân do Lý Sơ mang tới, ngay cả trong thành Vân Châu cũng của hai tỷ họ Tần.

Lý Sơ hiểu rõ  thể rời khỏi Vân Châu.

Trên bàn cờ, quân trắng rời rạc, còn quân đen thì thế như hổ vồ mồi.

Một mưu sĩ khẽ : “Trước , Tần Thiên từng mượn của ngài trở về kinh xin chỉ, điện hạ nhân cơ hội báo tin về triều? Chúng vẫn còn , đến mức bảo vệ điện hạ rời khỏi đây.”

Lý Sơ ngay ngắn bàn cờ, cầm một quân trắng, trầm tư đặt xuống, nét mặt bình thản, chẳng vẻ lo lắng như thuộc hạ.

“Hồi báo chỉ khiến thấy bất tài.” Hắn nhạt nhẽo.

Quyền cầm binh ở Hà Đông là cơ hội do Hoàng đế ban cho . Nếu để hai kẻ gốc gác như tỷ họ Tần đè đầu đến mức chạy trốn cầu cứu, thì ngôi vị thái tử coi như hết phần .

, Hoàng đế chỉ là con trai.

Hơn nữa, nếu bỏ , để tỷ họ Tần bắt tay với Khánh vương Lý Đống ở Nhạn Môn Quan, thì cuộc chiến vẫn sẽ tiếp diễn, chỉ là công lao cuối cùng rơi tay Lý Đống mà thôi.

“Nhỡ Tần Thiên giở trò ám hại thì ?”

“Hắn sẽ . Đã xin chiếu chỉ quân, thì vẫn mượn danh bản vương.”

“Vậy điện hạ kế hoạch gì ?”

“Đã tới đây , công lao ở phía nam sa mạc, bản vương nhất định giành .”

Một quân trắng rơi xuống, Lý Sơ bàn cờ hồi lâu chậm rãi : “Hãy cho vài đến Nhân Trí Cung—”

“Điện hạ! Chiếu chỉ từ kinh thành đến !”

…..

Ngày 28 tháng 9, chiếu chỉ từ kinh truyền tới: lệnh cho Tấn vương Lý Sơ dẫn quân từ Vân Châu bắc tiến, truy kích quân Đột Quyết, đồng thời lệnh cho Trấn Châu và Ngân Châu phái binh phối hợp.

Nói cách khác, Lý Hành Viễn cũng ban chiếu lệnh xuất chinh.

Chiếu chỉ gửi đến Vân Châu chỉ một.

Bản của Lý Sơ là lệnh đích dẫn quân.

Còn Lý Mặc cũng nhận một phong chiếu khác.

“… Khanh nên noi gương Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, công thành danh toại, phong hầu hồi triều—”

Đường Tiểu Bạch xong chiếu thư hùng hồn , cảm thấy chút chua chát, ngẩng đầu với Lý Mặc:

“Chúng cũng cần học Vệ Thanh với Hoắc Khứ Bệnh . Hoắc Khứ Bệnh mới hai mươi mấy tuổi c.h.ế.t, nhà họ Vệ thì sụp , chẳng lành chút nào!”

Lý Mặc khẽ mỉm , gật đầu.

Thực Hoàng đế chỉ cho , chứ trong lòng vẫn e dè dòng dõi họ Tần của .

Nếu thật lòng bồi dưỡng tướng, phong cho chức quân từ sớm , cần lấy khoa cử mồi câu như bây giờ.

Đường Tiểu Bạch xong chiếu, hỏi: “Chúng thật sự mang theo Lý Sơ cùng ?”

Lý Mặc gật đầu: “Để ở hậu phương cũng an , mang theo còn dễ kiểm soát hơn.”

chẳng còn Khánh vương ở hậu phương ?” — đó cũng hạng hiền lành.

“Khánh vương cố thủ ở Nhạn Môn Quan, chịu xuất quân, khiến Tấn vương vây ở Vân Châu. Giờ chiếu lệnh buộc lập tức hồi kinh.”

Đường Tiểu Bạch “ồ” một tiếng, hỏi: “Ai tố cáo ?”

Tiểu tổ tông khẽ — công lao , tự giấu trong lòng.

“Triệu Lý Đống hồi kinh, ngoài việc giữ yên hậu phương Nhạn Môn Quan, còn là để cho Lý Sơ hiểu một điều—”

“Trong kinh, vẫn một Khánh vương đang chờ kéo xuống ngựa. Ngoài việc ngoan ngoãn theo chúng đ.á.n.h trận, chẳng còn con đường nào khác.”

……

Ngày mồng một tháng mười, đại quân bắc chinh.

Đội quân hành tiến chia thành ba: tiền quân, chủ lực và hậu quân.

Tần Khuynh Dung thống lĩnh hậu quân, Lý Mặc là tổng chỉ huy thực tế, cùng danh nghĩa chủ soái Tấn vương Lý Sơ dẫn đầu đội chủ lực. Còn Đường Tiểu Bạch ở trung quân, đúng như bàn, giữ cách với cả hai bên.

Cứ thế mà yên hành quân ba ngày, đến ngày thứ tư, Lý Mặc bỗng hạ lệnh đổi đội hình.

“Sao đột nhiên đổi thế trận?” — khi xuất phát, Đường Tiểu Bạch len lén hỏi .

Hôm nay, Lý Măkc chỉ tự dẫn tiền quân, mà còn điều cả đội đặc biệt của nàng lên phía .

Quan trọng là, mệnh lệnh ban ngay lúc xuất phát, chẳng giải thích lý do gì, khiến Cố Hồi tức đến suýt bỏ .

mặt các tướng lĩnh khác, đành nể mặt tiểu tổ tông.

Giờ hỏi riêng, vẫn lạnh giọng: “Sợ ở giữa thấy chán.”

Đường Tiểu Bạch khịt mũi: “Ta  chẳng buồn chán chút nào!”

Hắn liếc sang nàng một cái: “ chán.”

Đường Tiểu Bạch đến mức tim hẫng mất một nhịp, vội trấn tĩnh , :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-265-con-cong-xoe-duoi.html.]

“Đang hành quân đ.á.n.h trận đó! Không đây để tán gẫu !”

 

Lý Mặc nhếch môi: “Căng một chút, thả một chút, đó mới là đạo lý của văn võ song .”

 

 

Đường Tiểu Bạch mặt sang chỗ khác. Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt , càng ngày càng trêu !

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

lúc đó, trinh sát phía phi ngựa trở về báo:

“Báo——! Năm dặm về hướng đông doanh trại Thổ Cốc Hồn!”

 

Tim Đường Tiểu Bạch chợt thắt . Năm dặm? Nhanh đụng độ ?

 

Dù từng theo quân đội ở Tây Bắc, nàng vẫn bao giờ trực tiếp đối mặt với chiến tranh, tin liền thấy căng thẳng.

Ngược , nhóc bên cạnh, đôi mắt sáng rực, khóe môi còn khẽ cong lên, mang theo một nét hưng phấn lạnh lùng.

 

“Choang” một tiếng, rút kiếm, giọng cố ý hạ thấp, trầm  lạnh: “Tiền phong kỵ binh theo tập kích, để tên nào chạy thoát!”

 

Nói xong, đầu nàng, môi mấp máy, tiếng, chỉ hai chữ: “Đợi .” Rồi dẫn theo ba trăm kỵ binh, phóng như gió về hướng đông.

 

Từ khi trinh sát báo tin đến khi Lý Mặc dẫn quân rời , bộ quá trình tới năm phút, khiến Đường Tiểu Bạch  ngẩn ngơ. Đội tiên phong chia một nhánh tấn công trại địch, phần còn cũng nhàn rỗi, nhanh chóng đuổi theo.

Khoảng cách xa, chẳng bao lâu thể thấy chiến trường. Từ xa , chỉ thấy hỗn chiến thành một khối, phân rõ ai với ai.

ở giữa đám hỗn loạn đó, một khoác giáp bạc, áo bào trắng, cưỡi ngựa sừng sững doanh trại địch, dáng vẻ  ngọc thụ lâm phong.

 

Liên tiếp binh sĩ địch xông lên, nhưng mỗi chỉ thấy ánh đao lóe qua, liền kẻ ngã xuống — nhẹ nhàng đến mức chẳng giống đang đ.á.n.h trận.

 

“Tần tiểu công tử của chúng thật lợi hại quá!” Tào Phần bên cạnh tấm tắc, “Mới đầy mười sáu tuổi mà dáng dấp của một tiểu tướng quân ——”

Bỗng sang gọi Đường Tiểu Bạch:

“Ê? Năm đó Đường tiểu tướng quân nhập ngũ cũng cỡ tuổi nhỉ? Không so với Tần tiểu lang, phong thái ai hơn ai?”

 

“Phong thái khi đ.á.n.h trận của Đường tiểu tướng quân thế nào thì rõ,”

“nhưng đoán chừng Đường tiểu tướng quân chắc cũng hoa mỹ phô trương như Tần tiểu lang nhà chúng .”

 

Đường Tiểu Bạch suýt bật . Người câu đó chính là Tần Khuynh Dung. Hôm nay nàng vốn ở bảo vệ Lý Sơ, chẳng từ khi nào chạy lên xem náo nhiệt .

 

Nhìn thế cục nghiêng hẳn về một phía, cùng bóng dáng nổi bật giữa chiến trường của thiếu niên tướng quân, Tần Khuynh Dung chẳng ngại mỉa mai:

“Tối qua trinh sát phát hiện bọn địch , chỉ một hai ngàn thôi. Ta để đ.á.n.h úp trong đêm là xong, chịu, là để dành hôm nay oai đấy chứ gì!”

 

Khi nàng còn đang , chiến sự phía kết thúc. Thu binh, dọn chiến trường.

 

Lý Mặc trở bên cạnh Đường Tiểu Bạch, thần sắc bình tĩnh hỏi: “Sợ ?”

 

Đường Tiểu Bạch thiếu niên hôm nay như chim công xòe đuôi khoe sắc, đưa tay lau vệt m.á.u vương nơi chân mày , bật “phụt” một tiếng.

Loading...