Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 266: Nhị tiểu thư có phải quên gì rồi không

Cập nhật lúc: 2025-10-26 13:13:16
Lượt xem: 28

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trận đầu tuy buồn , nhưng những trận đó thì chẳng dễ dàng chút nào.

 

Lý Mặc chỉ “chơi” một duy nhất, từ đều ngoan ngoãn để Đường Tiểu Bạch ở hậu phương.

 

Ngày mùng bảy tháng mười, quân đội tập kích ban đêm thành Tương, truy kích quân địch suốt mấy trăm dặm.

Đến khi giao chiến bên bờ sông Hồn, trận đ.á.n.h kéo dài ba ngày ba đêm. Khi tiếng chiêng thu quân vang lên, Đường Tiểu Bạch đặt bút xuống, bước khỏi doanh trại, ngẩng đầu lên thấy vầng trăng tròn treo giữa trời, sáng trong mà chẳng vương chút m.á.u tanh.

 

Hướng cổng doanh vang lên những tiếng ồn ào, xen lẫn tiếng hô quát, chẳng mấy chốc tiếng vó ngựa dồn dập nghiền nát, tựa như tiếng sấm cuộn vang trong lòng đất, từng đợt vọng đến khiến tim cũng chấn động theo.

 

Đường Tiểu Bạch bước nhanh vài bước, chợt ngửi thấy một mùi thơm. Là mùi thức ăn.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

 

Nàng đầu theo, thấy một binh sĩ gầy gò nhỏ thó đang bưng bát canh nóng hổi trong tay. Đôi đũa gắp lên, là những sợi mì mảnh nhỏ.

 

Tim Đường Tiểu Bạch khẽ động, hỏi Oanh Oanh: “Ngươi ?”

 

Oanh Oanh do dự đáp: “Biết... một chút xíu.”

 

Đường Tiểu Bạch lập tức yên tâm.

 

Oanh Oanh cái gì cũng “ một chút xíu”. Biết một chút hóa trang, một chút diễn giọng, một chút may vá.

Thì một chút nấu ăn cũng là chuyện thường thôi.

 

Vì thế, Đường Tiểu Bạch kéo Oanh Oanh thẳng về khu bếp quân. Khi Lý Mặc thu quân trở về doanh, ánh mắt đảo qua, sắc mặt lập tức trầm xuống, khiến mấy tướng lĩnh ở lo lắng.

 

“Thua ?” – chỉ Tần Khuynh Dung là dám hỏi. Lý Mặc lạnh lùng liếc nàng một cái, tiện tay ném thanh trường đao vẫn còn nhỏ m.á.u sang một bên, sải bước thẳng trướng.

 

Mấy tướng theo vội vàng giải thích:

“Không , quân đại thắng! Chỉ là để A Sử Na Đốt Đốt chạy thoát thôi.”

 

Năm nay, kẻ xâm phạm biên giới của Đông bộ Thổ Cốc Hồn là khả hãn A Sử Na Đốt Đốt, vốn đặt đại doanh ở thành Tương.

 

Ngày mùng bảy tháng mười, Tần Khuynh Dung dẫn quân tập kích ban đêm, A Sử Na Đốt Đốt tháo chạy về phương bắc, bọn họ truy đuổi suốt dọc đường đến tận nơi .

 

Ai ngờ đến bờ sông Hồn, con sông ngăn cách, Lý Mặc đích trận, định bắt sống , nhưng cuối cùng vẫn để trốn thoát.

 

“Khó trách Tần tiểu công tử vui, dù cũng còn trẻ, hiếu thắng mà.”

Mọi đều hiểu ý, gật gù đồng cảm. Chỉ Tần Khuynh Dung khẽ “hừ” một tiếng.

Không vì thua trận — mà vì thấy   Đường tiểu thư thôi!

 

Lý Mặc trở về trướng, giáp, lau rửa sơ qua, vẫn thấy bên ngoài ai đến, bèn nhịn hỏi: “Nhị tiểu thư ?”

 

Lúc , Mạc Hoãn sớm dò hỏi rõ: “Nghe nhị tiểu thư về phía bếp quân .”

 

Trong lòng Lý Mặc bỗng sáng bừng, bực bội tan biến. Thì chuẩn cơm tối cho .

 

“Ngươi qua xem nhị tiểu thư bên đó cần giúp gì .” – Lý Mặc dặn dò.

 

Là ảnh vệ, phục tùng mệnh lệnh là điều đầu tiên. Mạc Hoãn lập tức đáp “”, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Ta thì nấu nướng gì , qua đó giúp gì chứ…”

 

Đường Tiểu Bạch thấy đến , liền tiện thể giao cho một việc: “Giúp mang cái qua .”

 

Mạc Hoãn tự thấy đúng là quá thật thà, thế là cứ thế mang thật. Bởi khinh công của thuộc hạng nhất, nên bát mì nóng hổi bưng nhanh mà vững, tràn lấy một giọt.

 

Thế nhưng, thiếu chủ nhà chằm chằm bát mì trong tay hồi lâu, sắc mặt dần trầm xuống: “Ai bảo ngươi mang tới?”

 

“Nhị tiểu thư chứ ai!” – Mạc Hoãn ngơ ngác, hiểu sai chỗ nào.

 

“Nàng ?” – Lý Mặc hỏi.

 

“Nhị tiểu thư bảo thuộc hạ mang đến cho thiếu chủ, ngoài gì thêm.”

Nói đến đây, Mạc Hoãn dường như chợt hiểu gì đó, liền bổ sung: “Chắc nhị tiểu thư cũng sắp tới . Hay thiếu chủ ăn ?”

 

Chưa dứt câu, Lý Mặc bước nhanh ngoài. Mành trướng vén lên, liền thấy một “thiếu niên” nhỏ nhắn đang rảo bước tới — chính là Đường Tiểu Bạch.

 

Tấm áo choàng lông hồ đen càng tôn lên khuôn mặt trắng mịn như ngọc, sạch sẽ, thanh khiết tựa ánh trăng đầu đêm.

 

Chỉ thấy nàng thôi, Lý Mặc liền cảm thấy cả thư thái, tựa như ngâm trong suối nước nóng giữa trời băng tuyết, ấm áp, dễ chịu vô cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-266-nhi-tieu-thu-co-phai-quen-gi-roi-khong.html.]

“Ngươi định ?” – Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên hỏi – “Mạc Hoãn mang mì trường thọ đến cho ngươi ?”

 

 

“Mì trường thọ?” Lý Mặc khẽ đầu .

Mạc Hoãn vẫn đang cẩn thận bưng bát mì nóng, vẻ mặt ấm ức. Sao thế? Mì mang đến ăn nổi ?

 

“Đặt xuống .” – Lý Mặc .

 

Mạc Hoãn mặt cảm xúc đặt bát mì lên bàn, ảnh thoắt cái biến mất khỏi trướng.

 

Đường Tiểu Bạch tới cửa chỉ thấy một vệt tàn ảnh, khỏi tặc lưỡi: “Hai họ khinh công mà giỏi thế?”

 

“Khinh công của cũng tệ.” – Lý Mặc nhịn chen.

 

“Vậy ?” – Đường Tiểu Bạch liếc qua , chẳng mấy để tâm.

 

“Thật đấy, thử ?”

 

“Thử… cái đó cũng thử ?” – Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên .

 

Lý Mặc nắm lấy cổ tay nàng, định kéo ngoài. Đường Tiểu Bạch vội vàng phản ứng, kéo ngược :

“Đợi ! Ăn mì !”

 

Hôm nay là ngày rằm tháng mười — sinh nhật của tiểu tổ tông nhà nàng.

 

Thật Đường Tiểu Bạch suýt chút nữa quên mất. Trận chiến qua kéo dài suốt ba ngày ba đêm, dù tin thắng trận liên tiếp truyền về, nhưng chừng nào kết thúc, lòng nàng vẫn thấp thỏm bất an.

 

Vốn dĩ tiểu tổ tông cần trận, chỉ cần trấn giữ trung quân. Nào ngờ chiều nay bất ngờ khoác giáp trận, hạ lệnh tổng công.

 

Nàng ở doanh trung, luyện chữ suốt ba canh giờ, mãi đến khi tiếng chiêng thu quân mới buông bút. Nếu lúc đó thấy tên lính đang ăn mì , e rằng nàng quên bẵng mất sinh nhật của .

 

“Cái ?” – Lý Mặc cầm đũa hỏi, ánh mắt sáng lấp lánh, khiến Đường Tiểu Bạch nghẹn lời.

 

“Ờ… trứng là chiên đó…” – nàng gãi gãi má, ngượng ngập đáp.

 

Nàng nấu nướng gì !

 

Lý Mặc gì thêm, gắp trứng lên c.ắ.n một miếng, mơ hồ “ừm” một tiếng, chẳng rõ là khen chê.

Rồi tiếp tục ăn mì.

 

Đường Tiểu Bạch chống cằm, đối diện . Tiểu tổ tông khi ăn vẫn giữ lễ nghi chu , nhai chậm nuốt kỹ, cử chỉ tao nhã, thật dễ chịu.

 

Nàng mãi, bỗng sinh một thắc mắc: Từ nhỏ tiểu tổ tông theo nàng bên cạnh, học phong thái quý tộc thế ? Còn chuẩn hơn cả nàng nữa!

Lẽ nào cái cũng là thiên phú? Người thông minh thì cái gì cũng giỏi ?

Aiz… thật là ganh t

ị.

“Đang nghĩ gì ?” – giọng đột nhiên vang lên.

 

Đường Tiểu Bạch hồn, thì bát mì của sạch trơn từ bao giờ.

Hắn đặt đũa xuống, gọi thu dọn.

 

“Ăn xong ? Vậy nhé! Ngươi nghỉ sớm , quấy rầy nữa!” – nàng , định dậy.

 

Vừa nhích , cổ tay liền nắm lấy. Dù cách qua mấy lớp áo, Đường Tiểu Bạch vẫn thấy tự nhiên, vội rút tay , hỏi khẽ: “Còn… còn chuyện gì ?”

 

Trong mắt ánh lên một tia sáng mờ, giọng thấp mà mềm: “Sao hỏi , ăn ngon ?”

 

“Ngon… ngon ?” – Đường Tiểu Bạch thuận miệng hỏi theo.

 

“Trứng ngon.” – Hắn đáp.

 

Đường Tiểu Bạch gượng: “Ngươi thích là , nghỉ sớm nhé—”

 

“Không hỏi chiến sự thế nào ?”

 

“Ta , đại thắng! Chỉ là để tên khả hãn chạy thoát thôi!”

 

Lý Mặc gật đầu.

 

“Vậy —”

 

“Nhị tiểu thư,” – khẽ cong môi, ánh nửa thật nửa đùa – “ quên mất điều gì ?”

Loading...