Đường Tiểu Bạch thấy sự đến nước , dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Quên thật .”
“Quên cái gì?” – Hắn truy hỏi.
“Quà sinh nhật của nguoiw.” – Đường Tiểu Bạch thành thật đáp.
Ngay cả sinh nhật của tiểu tổ tông nàng còn quên mất, thì mà nhớ nổi quà chứ!
Ánh mắt khẽ lay động, giọng thấp trầm: “Ta thấy mấy hôm nay bồn chồn yên, đoán là vì chiến sự căng thẳng, nên mới định dù thế nào hôm nay cũng kết thúc trận —”
Hắn ngừng một nhịp, tiếp, giọng nhẹ đến mức gần như ủy khuất: “Đỡ để chẳng còn tâm trí mà chúc mừng sinh nhật .”
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời, chỉ thể gượng : “Vậy… bù cho ngươi ?”
“Qua canh giờ , thì còn là sinh nhật của nữa.” – Lý Mặc chậm rãi , giọng thản nhiên mà như mang theo chút oán giận.
Đường Tiểu Bạch tuy trí nhớ bằng mấy “học bá” như bọn họ, nhưng vẫn nhớ mơ hồ câu — chính là do từng !
Ngay cả câu tám trăm năm mà cũng nhớ để đem chặn họng nàng, đủ thấy tiểu tổ tông tính toán sẵn từ lâu !
Đường Tiểu Bạch bật : “Ngươi gì thì thẳng , vòng vo gì cho mệt?”
Khóe môi khẽ cong, dậy kéo nàng lên: “Đi theo !”
...
Hai cùng cưỡi ngựa, trong đêm tối lặng lẽ rời khỏi doanh trại.
Vì trong lòng thấy áy náy quên mất sinh nhật , Đường Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn theo.
nàng thật ngờ khỏi doanh trại , bọn họ cứ phi ngựa mãi, đến tận hai giờ đồng hồ mới chịu dừng .
“Đến đây gì ? Chạy xa thế chẳng quá mạo hiểm ?” Đường Tiểu Bạch quanh, phần bất an.
Hai đến chân một ngọn núi mà mấy hôm từng qua, bốn phía trống trải, chỉ hai họ, ngay cả Mạc Cấp, Mạc Hoãn Oanh Oanh cũng theo.
Nàng vốn tưởng chỉ ngoài dạo một vòng, nào ngờ chạy xa đến .
Lý Mặc đầu, hiệu bảo im lặng.
Đường Tiểu Bạch giật chẳng lẽ ở gần đây?
Nàng lập tức nín thở, cảnh giác quanh.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Lý Mặc nàng, bỗng khẽ .
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, đôi mắt đen như mực của ánh lên sắc ngọc ôn nhu, mềm mại như nước, khiến quên mất đêm lạnh.
Tim Đường Tiểu Bạch đập mạnh một cái. Nàng nhíu mày, nghĩ thầm: tiểu tổ tông chẳng lẽ định dụ dỗ nàng ?
Không !
Hai còn nhỏ, nàng giữ ! Không thể vì sắc mà mất lý trí!
“Ngươi gọi đây chỉ để trêu chọc ?” Đường Tiểu Bạch nghiêm giọng hỏi.
“Không .”
“Vậy định gì? Hai chúng tự ý rời khỏi doanh trại, lỡ gặp chuyện chẳng lành, ngươi hậu quả nghiêm trọng thế nào ?”
Hắn nàng, giọng khẽ thấp xuống: “A Kiểu nguyện ý cùng mạo hiểm ?”
Đường Tiểu Bạch trong lòng tự nhủ: vững như thép, mềm lòng, nghiêm túc đáp: “Không nguyện ý! Ta chỉ mong cả hai đều bình an thôi.”
Khóe môi khẽ cong: “Nơi an . Ta sẽ để nàng gặp nguy hiểm.”
Đường Tiểu Bạch cúi đầu, âm thầm nhủ kiên định.
“Đợi ở đây.” Hắn xong, hai tay đặt nhẹ lên vai nàng, đợi nàng phản ứng, hình vút lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-267-muon-gi-cung-duoc-sao.html.]
Thật sự là bay !
Trong đêm tối, bóng nhẹ như chim ưng, lướt giữa trung, đáp lên sườn núi thoăn thoắt.
Đây là đầu tiên Đường Tiểu Bạch thấy thi triển khinh công. Không chỉ giỏi — mà là kinh diễm đến ngẩn ngơ.
So với Mạc Cấp Mạc Hoãn thế nào nàng , nhưng trong mắt nàng, tuyệt đối là cả mức hảo.
Nhìn mãi, nàng thấy cảnh dường như chút quen mắt. Chẳng bao lâu, , đáp xuống đất, mang theo một luồng gió nhẹ.
Trong tay , kẹp một nhành hoa tím nhỏ.
Đường Tiểu Bạch nhành hoa, bật .
Lý Mặc sững , bàn tay khựng giữa trung, mặt đỏ.
“Không .” Hắn buồn bực .
Đường Tiểu Bạch cố nhịn, nhưng càng nhịn càng buồn . Chuyện Mạc Hoãn hái hoa qua lâu , tiểu tổ tông mà vẫn để bụng đến giờ, đúng là trẻ con hết nổi.
“Không thì vứt.” Hắn dỗi, còn đe dọa.
“Muốn, chứ!” Đường Tiểu Bạch nhận lấy hoa.
Giữa tháng Mười, tuyết rơi hai ở Quan Ngoại.
Cây cỏ khô tàn, đất trời tiêu điều, mà nhành hoa nhỏ vẫn lặng lẽ nở trong gió lạnh, mong manh mà kiên cường. Đường Tiểu Bạch ngẩng đầu nơi sườn núi, bóng đen mờ mịt.
“Ngươi ở đó hoa?”
Hắn khẽ đáp, giọng trầm thấp: “Khi ngang qua, thấy.”
Đường Tiểu Bạch bật .
khi kỹ, thấy vui, ánh mắt như phủ một tầng mây mờ, môi mím chặt, rõ ràng là đang dỗi. Nàng vội ngừng , giơ hoa lên mặt : “Được , cảm ơn vì hoa của ngươi.”
Hắn vẫn giữ vẻ im lặng, hài lòng.
Đường Tiểu Bạch khẽ , nhón chân bóp nhẹ má : “A Tiêu đáng yêu quá.”
Hắn nghiêng đầu tránh, cau mày: “Ta còn là trẻ con.”
“ vẫn đáng yêu mà.” Nàng tươi.
Hắn vẫn im lặng.
“Khinh công của A Tiêu thật lợi hại, chẳng kém gì Mạc Hoãn .” Nàng nịnh.
Hắn chỉ khẽ liếc, vẫn gì.
“Mắt ngươi cũng thật, hoa mọc cao thế mà vẫn .”
Hắn vẫn im, vẻ mặt chẳng hề để tâm.
Đường Tiểu Bạch tự thấy khen quá lố, liền đổi giọng: “Lúc ngươi bay lên núi, pháp thật phiêu dật, mà ngẩn cả .”
Cuối cùng, khẽ động mắt, liếc nàng một cái.
Thấy hiệu quả, Đường Tiểu Bạch tinh thần phấn chấn, cầm hoa xoay quanh , nhảy lên tảng đá bên cạnh, từ đầu đến chân, rạng rỡ: “Ôi, A Tiêu của lớn thật .”
Vừa xong, lòng nàng khẽ run, ánh mắt dịu : “A Tiêu thật sự lớn …”
Không vì dáng vẻ tuấn tú pháp phiêu dật, mà là vì sự trầm , quả cảm khi điều binh, là dáng vẻ thong dong giữa m.á.u lửa, là từng chút dịu dàng trong từng ngày thường.
Nàng khẽ chớp mắt, gọi .
Hắn bước đến, ánh mắt dịu , như ánh tụ trong đó.
“Hôm nay ngươi thắng trận, đúng sinh nhật,” nàng , “ chẳng chuẩn quà gì, còn nhận hoa của ngươi, thật là ngại. Vậy , gì, cho ba món.”
Hắn im lặng một lát, khàn giọng hỏi: “Muốn gì cũng ?”