Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 270: Ta sẽ giết hắn

Cập nhật lúc: 2025-10-27 13:35:39
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Tiểu Bạch xong, thấy tiểu tổ tông vẫn im như mê hoặc, ánh mắt trống rỗng.

“A Tiêu?” nàng đưa ngón trỏ lên mặt , lắc lắc cho tỉnh.

Lý Mặc cuối cùng cũng lấy ánh mắt, gặp đúng đôi mắt nàng — mặt liền đỏ bừng.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Đường Tiểu Bạch vốn cũng ngại, nhưng thấy còn ngại hơn thì tự nhiên bớt hổ hơn. Nàng tiện tay dí ngón trỏ , trêu: “Mặt đỏ kìa.”

Hắn đỏ hơn nữa, đến nỗi chiếc mặt nạ ngọc bích như cũng nhuộm hồng. Hễ mở miệng, : “Còn hai cái nữa.” Đôi mắt sáng lên, háo hức như chờ cơ hội.

Đường Tiểu Bạch chịu thua, đổi đề: “Không còn tra cô bé ? Nhanh thôi, chiều còn xuất phát!”

Việc thẩm vấn chủ yếu do Tần Khuynh Dung xử lý. Vì cô bé còn nhỏ, tiện quá tàn nhẫn, nên hết dùng lời dụ hỏi. Tần Khuynh Dung vốn mồm mép lợi hại, dù khiến Trần Tiểu Liên quỳ xin, gặp cô bé thể khiến em bật nửa câu.

Cô bé cứ mở to đôi mắt  giống Đường Tiểu Bạch  về phía Lý Mặc với vẻ vô tội và hoang mang.

Đường Tiểu Bạch ngờ một cô nhóc quê c.h.ế.t .

“Hay là dùng tra tấn ?” Tần Khuynh Dung nản chí , “Không cần đứt tay đứt chân gì, chỉ lấy vài huyệt nhẹ thôi, cho nó cảm giác như kiến bò đầy   đau ngứa mà chỗ nào gãi .”

Chỉ thế thôi Đường Tiểu Bạch thấy ngứa cả . Cô bé hoảng đến tái mặt, vẫn hé răng, nước mắt ứa đầy nhưng ánh mắt vẫn chỉ hướng về Lý Mặc.

Đường Tiểu Bạch kiềm lòng, tiến sát đến tai Lý Mặc thì thầm vài câu. Lý Mặc liền lộ vẻ : “Dùng tra tấn chứ?” Đường Tiểu Bạch vỗ vai : “Giao cho ngươi đấy!” Rồi dậy hiệu với Tần Khuynh Dung, cùng .

Ra khỏi trướng, Tần Khuynh Dung liếc trong một cái: “Ngươi yên tâm giao A Tiêu ở đó với cô bé ?”

“Lo gì?” Đường Tiểu Bạch đáp. “Cô bé nhỏ thế, mà dùng mưu kế mỹ nhân chả ăn thua!” Nói đùa cho bớt bực, thực chỉ là câu chuyện thế trẻ con khó chịu thôi. Dù cô bé  chỉ là một đứa trẻ, A Tiêu của họ cũng còn ngây thơ mà.

Tần Khuynh Dung , : “Đừng coi cô bé nhỏ mà chủ quan, sinh là  trông như trẻ con,  nhưng thực chắc nhỏ hơn ngươi .” Đường Tiểu Bạch giật : “Ngươi tuổi nó ?” Tần Khuynh Dung đáp: “Không hẳn, nhưng kiểm tra một vòng là ngay.”

Rồi cả hai .

“Đêm qua cô tiện khám cho nàng ?”

Tần Khuynh Dung ngượng ngùng đáp: “Ta… cũng thực sự cách…”

Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên. Vừa nãy Tần Khuynh Dung còn rành rọt mà giờ ? nếu Tần Khuynh Dung thật chỉ nghi ngờ mà kiểm tra .

xem mạch cho nó, theo thấy nhỏ đến mức đó, ít cũng chừng mười hai tuổi.” Tần KhuynhDung .

Đường Tiểu Bạch nhíu mày. Chẳng gần bằng tuổi ? Cùng tuổi, còn giống cô như — thật quá đáng!

“Sao vẫn ?” nàng trợn mắt trong trướng.

“Không ngươi sai A Tiêu tự hỏi nó ?” câu Tần Khuynh Dung thể giấu.

Đường Tiểu Bạch im lặng. Nàng vốn tưởng chỉ là một cô bé nhỏ, thể vì thấy A Tiêu mà nũng nịu mấy câu cũng chẳng . Nào ngờ thể nàng còn lớn hơn — nghĩ đến đó Tiểu Bạch khó chịu vô cùng, liền bước ngoài trướng.

Bên trong chợt vọng tiếng nữ nhân lạ, nhẹ nhàng mềm mại, còn pha chút “sữa” non nớt. Quả nhiên A Tiêu mở miệng khiến cô bé đáp lời! Lòng Đường Tiểu Bạch như châm lửa, nàng giật tung mành trướng, bước thẳng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-270-ta-se-giet-han.html.]

Tiếng ngưng . Cô bé quỳ đất đầu — đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong trẻo ngây ngô. Đường Tiểu Bạch cau mày: cô bé như ? Có giả vờ ngây thơ đến thế ?

“Sao ?” Lý Mặc hỏi. Nàng quan sát sắc mặt , phát hiện hôm nay ánh mắt dịu hơn thường. Tốt lắm!

“Tần tiểu thư là nó ít mười hai tuổi,” Đường Tiểu Bạch , nhếch mày. Đã rõ chứ? Có khả năng là chọn đúng mẫu theo tiêu chuẩn của nàng, cố tình tìm giống để dụ A Tiêu.

Lý Mặc gật: “Nàng mười bốn.”

Đường Tiểu Bạch cứng họng, dám tin cô bé — rõ ràng trông như mười tuổi, còn lớn hơn ? Mình già đến thế ?

“Mười bốn ư…” Đường Tiểu Bạch lộ hai hàm răng trắng, mỉm mỉm  “Vậy dùng tra tấn !”

Cô bé tái mặt: “Không… công tử—” lời thốt, nhanh chóng né về phía Lý Mặc.

Lý Mặc khẽ cau mày: “Vừa nãy nó khai .”

Đường Tiểu Bạch nghẹn ngực. Hóa đang bảo vệ cô bé ?

“Tốt lắm, A Tiêu tay thì sẽ chịu thua thôi,” Tần Khuynh Dung  nhẹ ở bên.

Đường Tiểu Bạch đáp: “Vậy ngươi tiếp tục thẩm vấn, .” Bước trướng, hít một khí lạnh mới thấy dễ chịu.

“Không chính ngươi bảo để A Tiêu một thẩm vấn , giờ bực tức?” Tần Khuynh Dung bám hỏi.

“Ta bực ?” Đường Tiểu Bạch phản đối, “Chỉ là thấy ghê miệng thôi.”

“Ghê cái gì?”

“Nếu bỗng xuất hiện giống hệt cô cố tình tiếp cận A Tiêu, cô thấy ghê ?”

Tần Khuynh Dung bật : “Ta còn mong đấy chứ!”

Đường Tiểu Bạch nhíu mày hài lòng. Tần Khuynh Dung : “Ngươi xem thái độ A Tiêu với thế nào — nếu kẻ mất công tìm giống để tiếp cận , chẳng công sức của họ chỉ là vô ích ?”

Đường Tiểu Bạch lúng túng, lắp bắp: “Cũng đến mức…”

Tần Khuynh Dung lóe mắt, hỏi tiếp: “Nếu giống tiếp cận ngươi, ngươi lừa ?”

“Làm lừa ?” Đường Tiểu Bạch cảm thấy x.úc p.hạ.m trí tuệ, “Một lạ bỗng xuất hiện giống quen đến thế, cố tình tiếp cận, chẳng mưu kế rõ ràng ? Ta thể phân biệt ?”

“Nếu cuối cùng mưu kế thì ?” Tần Khuynh Dung tiếp tục dò.

Đường Tiểu Bạch chựng : “Không mưu kế… thì… thì mưu kế thôi…” nàng nghĩ lời nào khác.

Tần Khuynh Dung hứng thú tiếp tục hỏi: “Nếu mưu kế, chỉ là đến gần kết bạn, ngươi thấy thế nào?”

Đường Tiểu Bạch suy nghĩ, đáp bằng một câu hỏi: “Cô cảm thấy ?”

Tần Khuynh Dung ngẩn , vẻ ngờ hỏi . Sau nghĩ một lúc tỉnh táo trả lời: “Ta sẽ g.i.ế.c đó!”

Loading...