Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 271 — Nàng không thể giả được bộ dạng ta thích.
Cập nhật lúc: 2025-10-27 13:39:36
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đường Tiểu Bạch câu trả lời đó, giật kinh hãi. Chẳng lẽ là ánh sáng chính đạo ? Sao động tới đ.á.n.h đập g.i.ế.c chóc như ?
Tần Khuynh Dung suy nghĩ một lát mỉm : “Nếu là một cô nương, lẽ sẽ nương tay cho nàng một đường sống; nếu là một nam tử, thì sẽ g.i.ế.c y!”
Đường Tiểu Bạch , trong lòng thấy thật quái lạ, nên nên .
“Một nam tử mà trông giống Tần cô nương, chẳng chính là Tần tiểu công tử ?” bỗng chen lời.
Tào Phần lúc nào qua, vui vẻ gia nhập câu chuyện: “Các ngươi vốn một nhà, đ.á.n.h g.i.ế.c ?”
Đường Tiểu Bạch mà , định giải thích thì chợt liếc thấy Lý Mặc đang tiến đến; theo là một cô nương khiến lòng nàng nhói lên.
Không giống Trần Tiểu Liên - e ấp cúi đầu khiến thương cảm, cô nàng ngẩng mặt thản nhiên, ánh mắt say mê rực rỡ dõi theo Lý Mặc.
Đường Tiểu Bạch cau mày, liếc về phía Tần Khuynh Dung hiệu bằng ánh mắt. Có kẻ định hại của ngươi, ngươi lo ?
Tần Khuynh Dung nhíu mày. Ta quyền gì mà lo cho ?
Đường Tiểu Bạch còn chớp mắt hiệu thì bất ngờ tầm chắn ngang.
“Các ngươi đang cái gì?” Lý Mặc hỏi, giọng thản nhiên.
Đường Tiểu Bạch thấy chút do dự bỏ cô nương , trong lòng bỗng dâng lên một niềm vui khó tả. Nàng kéo tay , nhoẻn miệng :
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Đoán xem ngươi hỏi những gì?”
Lý Mặc nàng, ánh mắt mềm : “Cũng chẳng hỏi mấy câu…”
“Cái… cái cô nương …” Tào Phần kinh ngạc kêu lên, cô gái theo Lý Mặc, Đường Tiểu Bạch, gương mặt đầy vẻ khó tin.
“Không cô nương gì , nàng mười bốn tuổi .” Tần Khuynh Dung sửa , giọng lãnh đạm.
Tào Phần càng thêm sửng sốt: “Mười bốn tuổi? Sao còn thấp hơn nhị tiểu thư?”
Tần Khuynh Dung nhạt: “Không chỉ thấp hơn nhị tiểu thư của chúng , mà còn yếu đuối hơn. Phải đợi Tần tiểu công tử đích hỏi mới chịu mở miệng cơ đấy.”
Nghe đến đó, mặt Tào Phần thoáng sa sầm liếc Lý Mặc, chẳng nêu tên ai mà lạnh lùng : “Người như thế, thể dung túng .”
Tần Khuynh Dung còn định thêm vài lời châm chọc: “ Tần tiểu công tử dung thì dung—”
còn dứt lời Đường Tiểu Bạch cắt ngang: “Là bảo A Tiêu hỏi nàng ,” nàng vội , “ nghĩ nàng tuổi còn nhỏ, dỗ vài câu chẳng .”
Ngẩng đầu Lý Mặc, nàng hỏi: “Có hỏi lai lịch ?”
Lý Mặc khẽ cong môi, ý mơ hồ: “Đã câm, thì gì, cứ tự hỏi .”
Đoạn liếc sang cô gái : “Nếu vẫn chịu , bảo Oanh Oanh dùng hình.”
Cô gái nọ lập tức biến sắc, mặt trắng bệch, song dám cầu cứu Lý Mặc nữa.
Đường Tiểu Bạch khẽ : “Hay để Tần tỷ hỏi , tỷ giỏi việc hơn.”
Nghe ba chữ “Tần tỷ”, Lý Mặc khẽ nhíu mày, về phía Tần Khuynh Dung, sang hỏi Đường Tiểu Bạch: “Chốc nữa cùng chư tướng nghị sự, cùng ?”
Khi bàn việc cùng các tướng, nếu Đường Tiểu Bạch ở bên thì bình phong , nếu , cũng chẳng ép.
Lần nàng lắc đầu, uể oải đáp: “Giặc Thổ Cốc rút lui, định nhân lúc rảnh dạo một vòng.”
Lý Mặc Không gượng ép: “Vậy để Mạc Hoãn theo cùng.”
Tiễn nàng , cùng Tần Khuynh Dung trở về đại trướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-271-nang-khong-the-gia-duoc-bo-dang-ta-thich.html.]
Trướng trung quân vốn để dành cho Tấn vương, nên các tướng thường hội ở trướng của Lý Mặc.
Vào trong, tướng sĩ khác còn đến. Lý Mặc Tần Khuynh Dung, bỗng hỏi: “Ngươi một ?”
Tần Khuynh Dung nhướng mày: “Có.”
“Nghe ngươi , hình như ngươi rõ hai giống .”
Tần Khuynh Dung nhớ lời với Đường Tiểu Bạch, khẽ : “Khi , cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế.”
Lý Mặc nhàn nhạt: “Trông thấy ngươi vội tìm .”
Tần Khuynh Dung cong môi, nụ thoáng qua vẻ kỳ lạ: “Giờ tìm , chẳng càng nguy hơn ? Đợi khi điện hạ đăng vị Đông cung, kẻ nên trở về tự khắc sẽ trở về.”
Sau khi giao cho Tần Khuynh Dung, Đường Tiểu Bạch chẳng bận tâm đến cô gái nữa.
Song đến buổi chiều, khi đoàn chuẩn khởi hành, tin tức truyền đến tai nàng.
“Tần cô nương vẫn hỏi gì, chỉ mất trí nhớ.”
Người truyền tin là Tào Phần, hiểu mang lòng chán ghét cô gái , giọng khinh thường: “Mất trí nhớ mà còn nhớ mười bốn tuổi? Rõ là giả vờ!”
Cố Hồi mặt sang, ánh mắt đầy ẩn ý: “Nghe khi Tần tiểu công tử hỏi, nàng chịu ?”
Tào Phần hừ lạnh: “Thế mới lòng khó lường!”
Điểm , Đường Tiểu Bạch cũng ngạc nhiên. Nàng hỏi: “Tần cô nương dùng hình ?”
Nếu thật là đến nhằm tiểu tổ tông, dùng hình cũng quá.
“Dùng .” Tào Phần lắc đầu, mặt bất đắc dĩ, “nhưng chẳng lẽ c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n ?”
Nghe , lòng Đường Tiểu Bạch khẽ trầm xuống.
Tần Khuynh Dung hành sự vốn chừng mực — tuy đến nỗi tàn khốc, nhưng cũng đủ khiến nếm mùi đau khổ. Thế mà đối phương vẫn chẳng hé răng.
Hoặc là thật sự vô tội, hoặc là tâm cơ quá sâu. Cả hai đều khiến nàng khó xử.
Cố Hồi cũng chau mày:
“E rằng nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, chớ nên lạm dụng hình phạt.” Rồi như chợt nghĩ điều gì, khóe môi y hiện nét nhạt: “Đã , chi bằng để Tần Thiên thẩm vấn ?”
Đường Tiểu Bạch hừ lạnh: “Còn hỏi gì nữa? Nếu vô tội thì chẳng liên quan tới chúng , nếu tội, ắt mưu đồ riêng, kẻ sốt ruột là nàng , chứ đến lượt chúng ?”
Cố Hồi ngẩn . Tào Phần giơ ngón tay cái, to: “Nhị tiểu thư quả nhiên cao kiến!”
Kỳ thực, Đường Tiểu Bạch nào cao kiến gì, chỉ là kiếm cớ, để tiểu tổ tông gần cô gái mà thôi.
“Ta thấy nàng cố ý tiếp cận A tiêu, khiến để ý tới!”
Ban ngày hành quân, tiểu tổ tông cùng nàng; đến đêm gặp , nàng còn cẩn thận dặn dò: “Ngươi đừng thấy là nữ tử mà đầu óc rối loạn đấy nhé!”
Dẫu là ai, nếu cố tình đợi hỏi mới chịu mở miệng, thì đúng là vấn đề .
Hừ.
Lý Mặc mà khó hiểu: “Vì thấy nàng là cô nương thì rối loạn đầu óc?”
Đường Tiểu Bạch nghẹn lời. Câu … đây?
Tiểu tổ tông vẫn là một thiếu niên ngây ngô, sự đời mà.
Nàng sắp xếp câu chữ, nghiêm giọng : “Nếu là kẻ mưu tính, thể sẽ giả vờ thành bộ dạng ngươi yêu thích, khiến ngươi mất cảnh giác.”
“Bộ dạng yêu thích?”
Ánh mắt lướt qua gương mặt nàng, khóe môi khẽ cong, nụ thoáng ý trêu chọc.
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, song vẫn nghiêm nghị: “Giả vờ như bộ dạng ngươi thích, luôn thuận theo, dỗ ngươi vui — thế ngươi vui ?”
Lý Mặc bật , giọng đầy ý cưng chiều: “Những điều đó, vốn .”
Thứ yêu, thứ khiến vui, nàng đều cả. Kẻ khác bắt chước cũng chỉ là Đông Thi bắt chước Tây Thi.
Dẫu , nàng vẫn chau mày lo lắng.
Lý Mặc khẽ trầm ngâm, thoáng hiểu . Một ý nghĩ lóe lên trong đầu —
Hóa , A Kiểu của đang ghen.
Khóe môi vô thức nhếch lên, giọng ấm áp: “Nàng giả cũng chẳng bộ dạng yêu, vì chỉ một A Kiểu mà thôi.”