Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 272 – Tự mình dạy dỗ
Cập nhật lúc: 2025-10-27 14:21:57
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm buông, trăng treo giữa trời. Trong doanh trướng, Đường Tiểu Bạch ngửa giường, lắng tiếng bước chân tuần đêm đều đều ngoài trướng, đôi mắt mở to, chẳng hề chút buồn ngủ.
Tiểu tổ tông , quả thật giỏi dỗ .
Nàng mãi cho đến khi về trướng mới chợt nhận , suốt đường về dỗ đến choáng váng, đến nỗi quên mất chuyện chính vốn lo lắng.
Mà điều khiến nàng bận tâm , đến giờ vẫn lời giải.
Nàng đương nhiên tin nhân phẩm của tiểu tổ tông, tuyệt sẽ kẻ dễ mê hoặc. cho cùng, chẳng qua là một thiếu niên còn ngây ngô, đến nụ hôn cũng hiểu rõ, những mưu kế giữa nam và nữ?
Không hiểu, thì dễ gặp họa.
Nhớ lời xưa : “Kẻ đợi ngươi trưởng thành mới hạ thủ.”
Sau nửa đêm trằn trọc yên, Đường Tiểu Bạch rốt cuộc hạ quyết tâm vài chuyện, nàng dạy dỗ mới .
chuyện như thế… nàng thể tự tay?
Vậy tìm ai chỉ dạy cho đây?
Ngày hôm , Đường Tiểu Bạch suy nghĩ suốt cả ngày, đến chạng vạng khi quân đóng trại, nàng giả vờ tản bộ, thong thả đến gần trướng của tiểu tổ tông.
Bên ngoài trướng, mấy tên Hắc Giáp binh nghiêm canh giữ. Bên trong, tiểu tổ tông đang cùng các tướng lĩnh nghị sự.
Hắn tuy giữ quân chức, nhưng tám vạn quân trong doanh – sáu vạn từ Trấn Châu, hai vạn từ Hà Đông – đều coi là chủ, lệnh khác gì tướng soái thực thụ.
Ngoài , còn ba nghìn Hắc Giáp kỵ binh – chính là quân mà tự thu phục năm . Bởi thế, ngoài trướng mới Hắc Giáp binh canh giữ ngày đêm.
Song, những vẫn tâm phúc thật sự của .
Đường Tiểu Bạch chậm rãi tới lui trướng. Đi đến vòng thứ ba, một giọng quen thuộc bỗng vang lên lưng:
“Có chuyện thì cứ , cần gì quanh co như ? Hắn nào dám ngươi?”
Nàng đầu , thấy một binh sĩ tướng mạo bình thường, đang thong dong bước đến. Người dung mạo đoan chính, nhưng chẳng hiểu khiến khác chú ý.
“Ta thấy ngươi kiếp hẳn là một hòn đá bên đường.” Đường Tiểu Bạch .
“Hả? Vì ?” Người nhướng mày, tỏ vẻ hứng thú.
Nàng chỉ xuống đất: “Ngươi xem, một hòn đá, lớn nhỏ, chẳng đen chẳng trắng, ai ngang qua cũng buồn liếc mắt. Giống hệt ngươi .”
Người tên Mạc Hoãn – thường ở mặt khác mà chẳng ai để ý, trái trưởng , Mạc Cấp, hiếm khi lộ diện nhưng mỗi khi xuất hiện đều khiến khó quên. Hai , mới là tâm phúc chân chính của tiểu tổ tông.
Mạc Hoãn khẽ : “Nhị tiểu thư tìm , điều chi phân phó chăng?”
Trong mắt , Đường nhị tiểu thư gần như là nửa chủ mẫu của họ . Đường Tiểu Bạch ngó quanh một lượt, giọng nhỏ : “Huynh ngươi ở gần đây ?”
Mạc Hoãn nghi hoặc, liếc mắt về hướng nào đó: “Có, ở đó.”
Đường Tiểu Bạch theo ánh của sang, chẳng thấy gì, chỉ cảm thấy gáy lạnh toát.
“Chúng chuyện, ?” nàng khẽ hỏi.
Mạc Hoãn liếc sang bên, mỉm : “Giờ thì .”
Nàng thở phào, gật đầu: “Tốt.”
“Nhị tiểu thư gì ?” hỏi, rõ ràng tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-272-tu-minh-day-do.html.]
Đường Tiểu Bạch lưỡng lự một lát, cuối cùng hắng giọng: “Huynh ngươi… thành ?”
Mạc Hoãn ngẩn : “Thiếu chủ còn cưới, chúng dám ?”
Nhà họ Mạc là thế gia ảnh vệ, quy củ nghiêm khắc. Ảnh vệ chỉ hai , chỉ khi chủ nhân thành hôn, họ mới phép cưới vợ, con là thoái ẩn, nhường chỗ cho kế tiếp trong tộc.
“Vậy vị hôn thê ?” nàng hỏi tiếp.
Mạc Hoãn bắt đầu cảnh giác: “Không .”
“Vậy… trong lòng ?”
Mạc Hoãn lập tức nghiêm mặt, tựa như gặp địch: “Nhị tiểu thư hỏi việc gì?”
Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng: “Ta chỉ… tùy tiện hỏi thôi…”
Mạc Hoãn suýt trẹo mày.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tùy tiện ư? Ta coi ngươi là nửa chủ mẫu, chẳng lẽ ngươi chị dâu của thật ?
Hắn nghiêm nghị : “Chúng thuộc hạ, giấu chủ nhân điều gì. Những lời nhị tiểu thư hỏi, nhất định sẽ bẩm báo với thiếu chủ!”
Đường Tiểu Bạch giật : “Cũng chẳng gì to tát, cho A Tiêu gì?”
Mạc Hoãn nàng chằm chằm, lòng thầm kinh hãi – cô nương , lá gan cũng nhỏ.
“Ngươi cứ , ngươi trong lòng ?” nàng thúc giục.
Mạc Hoãn trầm ngâm một lát, nghĩ rằng chắc nàng chỉ là nghĩ vẩn vơ, liền thuận miệng đáp: “Có.”
Ai ngờ Đường Tiểu Bạch xong thì sáng mắt, vui mừng vỗ tay: “Thế thì quá!”
Mạc Hoãn sững sờ: “Tốt ở chỗ nào?”
Đường Tiểu Bạch khẽ nghiêng đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Ngươi xem, A Tiêu nay mười sáu, gánh vác trọng trách, sớm muộn gì cũng đối mặt với đủ loại âm mưu cùng cạm bẫy… như cô gái trong doanh trướng Thổ hôm chẳng hạn. Huynh ngươi nếu kinh nghiệm, hẳn là hiểu rõ những chuyện giữa nam nữ, ngươi thể nhờ chỉ dạy, đề phòng A Tiêu gặp điều bất lợi ?”
Nàng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn thấy loại chuyện do cận, tín nhiệm mới tiện mở miệng .
Mà tiểu tổ tông tín nhiệm nhất, ngoài nàng , cũng chỉ còn hai Mạc Cấp và Mạc Hoãn.
Mạc Hoãn nàng xong, lập tức hiểu ý: “Ý nhị tiểu thư là nhắc thiếu chủ đề phòng mỹ nhân kế ?”
Đường tiểu cô nương vội gật đầu liên hồi.
Mạc Hoãn tuy hiểu, nhưng vẫn phần khó hiểu: “Chuyện tìm ? Ta chẳng lẽ thể nhắc ?”
Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên : “Ngươi cũng trong lòng ?”
Mạc Hoãn bật : “Chỉ là mỹ nhân kế, cần gì trong lòng? Chúng đều trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, trong lòng mà loạn – đó là điều tối thiểu!”
Hắn định giải thích thêm “ trong lòng loạn” là ý thế nào, thì tiểu cô nương lắc đầu, giọng nghiêm nghị: “Cái ngươi gọi là loạn , chỉ là ngoài mặt. Huynh ngươi trong lòng, hiểu rõ hơn những thứ gọi là ‘tâm kế’ trong đó.”
Mạc Hoãn lập tức cảm thấy xem thường.
“Huynh nào trong lòng, từ nhỏ đến giờ chuyện với nữ nhân còn chẳng đến mười câu, so với còn ngốc hơn.”
Nói đến đây, bỗng ngừng , thần sắc thoáng cổ quái, ánh mắt lướt qua gương mặt Đường Tiểu Bạch, khóe môi khẽ cong lên:
“Hay là… nhị tiểu thư tự dạy dỗ một phen? Thiếu chủ mà lời ngươi, e là còn chuyên tâm hơn bất kỳ ai dạy.”