Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 274: Ta không sao.

Cập nhật lúc: 2025-10-28 11:29:34
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một khắc , tiếng chiêng thu binh vang lên, quân doanh dần yên tĩnh trở .

Trong trướng của Lý Mặc, đèn lửa sáng như ban ngày. Nước nóng, t.h.u.ố.c kim sang, băng gạc đều chuẩn sẵn, song quân y phép bước .

Trong trướng, ngoài Lý Mặc , chỉ còn hai   Đường Tiểu Bạch và Mạc Cấp, phụ trách rút tên, trị thương.

Vì trong trướng ngoài, Đường Tiểu Bạch tháo mặt nạ của xuống.

Ánh đèn chập chờn lay động, chiếu lên gương mặt tái nhợt mong manh , khiến nàng như về khoảnh khắc đầu gặp . Vẫn dáng vẻ — trắng bệch, yếu ớt, tinh tế đến mức tưởng chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ tan vỡ.

Chỉ là, vết thương nặng hơn nhiều. Mũi tên cắm sâu trong ngực, tiễn gần như chìm hẳn thịt, mỗi một thở đều kéo theo m.á.u tươi trào , đỏ thẫm ghê .

May , mũi tên trúng ở bên ngực, nếu lệch sang trái một tấc thôi...

Nàng dám nghĩ tiếp.

“Ta ...” Lý Mặc khẽ , giọng yếu ớt, tay vẫn cố nắm lấy tay nàng.

Mạc Cấp đang dùng kéo cắt quanh vết thương, liếc sang một cái. Đường Tiểu Bạch tâm loạn như tơ, hề để ý ánh mắt .

Nàng ngược siết c.h.ặ.t t.a.y , bàn tay lạnh lẽo khác thường, bèn đưa thêm một tay nữa bao lấy, khẽ hỏi: “Lạnh ?” — giọng run run.

Lý Mặc cố mỉm , lắc đầu, dịu giọng dỗ nàng: “Đừng sợ.”

Đường Tiểu Bạch hít sâu, gắng nở nụ , khẽ vuốt trán đáp bằng giọng nhẹ như gió: “Ngươi cũng đừng sợ, trúng chỗ hiểm, chỉ là sẽ đau.”

Lý Mặc khẽ cong môi, ánh mắt lóe lên ý : “Không đau.”

Nàng khẽ bật . Nói mà ai tin ?

“Chờ lát nữa uống chút ma phỉ tán, sẽ đỡ hơn.” nàng .

“Được.” Hắn đáp, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Mạc Cấp im lặng rụt tay , tạm dừng việc chạm mũi tên. Song còn đợi t.h.u.ố.c tê đưa đến, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng ồn ào.

“Nghe Tần công tử thương, Tấn vương Điện hạ đặc biệt tới thăm!”

Tim Đường Tiểu Bạch lập tức siết chặt. Với tính tình của Lý Sơ, nếu nhân dịp tay giở trò, e là sẽ thấy với danh tiếng phản diện của mất.

“Vì bản vương ?”  giọng Lý Sơ bên ngoài mỗi lúc một cứng rắn.

Tần Khuynh Dung còn đang gắng sức ngăn cản. liệu ngăn ?

Đường Tiểu Bạch đang rối bời suy tính, thì cảm giác tay siết nhẹ.

Nàng cúi đầu bắt gặp đôi mắt Lý Mặc, ánh tĩnh lặng, sâu thẳm, còn nét yếu ớt mong manh như khi nãy.

Hắn chỉ khẽ hiệu an tâm, sang Mạc Cấp: “Rút tên .”

... t.h.u.ố.c tê còn tới!” Đường Tiểu Bạch hoảng hốt . Không t.h.u.ố.c mà rút tên, chẳng là đau thấu xương ?

“Không ,” Lý Mặc định đau”, bỗng ánh mắt lay động, đổi giọng khẽ bảo, “Người chuyện với , sẽ đỡ đau hơn.”

Đường Tiểu Bạch càng thêm lo lắng, giọng run rẩy: “Nói… gì bây giờ…”

Lời còn dứt, thì khẽ rên một tiếng, sắc mặt trắng bệch như giấy.

Nàng sững sờ ngẩng đầu…Mũi tên… rút .

Mạc Cấp tay cầm mũi tên rút , tiện tay ném sang một bên, tay trái lập tức điểm quanh vết thương mấy huyệt, tay cầm khăn thấm máu, tay trái lấy t.h.u.ố.c rắc đều lên miệng vết thương, động tác nhanh như đầu bếp đang rắc muối.

Động tác của Mạc Cấp liền mạch như nước chảy mây trôi, sắc mặt vẫn thản nhiên như .

Đường Tiểu Bạch đến ngây .

Trước đó nàng còn lấy lạ vì tiểu tổ tông cho Tần Khuynh Dung đến trị thương, thì Mạc Cấp cũng là cao thủ trong hàng nhân thế.

Hơn nữa Mạc Cấp thắng ở chỗ tâm tính định, tay gọn gàng dứt khoát. Nếu đổi thành Tần Khuynh Dung, e rằng động thủ vài ba câu, mà chắc là lời an ủi.

Còn Mạc Cấp thì khác – một lời thốt, ba động tác xong.

Quả thật, chỉ trong chớp mắt là kết thúc. Tiểu tổ tông còn kịp thốt một tiếng đau, Mạc Cấp mặt biến sắc, vươn tay x.é to.ạc áo .

“Roạttt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-274-ta-khong-sao.html.]

Tiếng vải rách vang lên giữa lều trại, khiến khí thoáng chốc rơi   ngượng ngập.

Tiểu tổ tông chẳng chẳng rằng, chỉ khẽ cúi đầu, vành tai đỏ đến tận mang tai, như nhỏ máu.

Đường Tiểu Bạch vốn nghĩ ngợi gì, dáng vẻ im lặng của cho giật , cũng thấy ngượng ngùng, bèn vội .

Song khi , nàng vẫn lỡ liếc qua một chút.

Thân hình thiếu niên... thật chẳng gì đáng ngắm. Nếu cho đúng, chỉ hai chữ thôi: trắng, và gầy.

E là mấy năm nay chỉ lo luyện võ, chẳng mấy khi ăn uống tử tế. Tuy , thể vẫn nét dẻo dai, đến nỗi yếu ớt.

“Phải ăn nhiều hơn mới ,” Đường Tiểu Bạch nghĩ thầm.

“Xong .”

Giọng khẽ vang bên tai.

Nàng đầu , thấy Lý Mặc Mạc Cấp đỡ dậy, một tay chỉnh vạt áo, sắc mặt vì mất m.á.u mà trắng bệch, chỉ nhuốm một tầng ửng đỏ bất thường, vẫn cúi đầu nàng.

“Sao dậy?” nàng chau mày.

“Người đều ở ngoài, thể .” –Giọng Lý Mặc vẫn bình tĩnh như thường.

Lời dứt, bên ngoài truyền đến tiếng Lý Sơ: “Nếu tập kích, ai cầm quân thống lĩnh?”

Câu hỏi dõng dạc, khiến cả doanh trại lặng ngắt.

Lý Mặc ngẩng đầu, lạnh lùng đáp: “Không dám khiến Tấn vương lo lắng – Tần Thiên vẫn còn sống”

Ngoài trướng, im bặt.

Đường Tiểu Bạch lặng lẽ khoác áo choàng đen cho , ánh mắt thoáng lướt qua đôi vai gầy gò non trẻ, trong lòng chợt nhói lên một trận.

“Đã , cớ gì Tấn vương điện hạ đến thăm tránh gặp?” – tiếng chất vấn bên ngoài vẫn dứt.

Lý Mặc thấy nàng ẩn bình phong, liền khẽ ho một tiếng, đáp điềm nhiên: “A tỷ, mời Tấn vương .”

 

Sau bình phong là bóng tối. Từ tối sáng, dẫu che bởi tấm bình phong, song bóng vẫn in rõ từng nét.

Đường Tiểu Bạch tiểu tổ tông giường, trong mắt hiện lên hình ảnh khi nãy: khuôn mặt tái nhợt, m.á.u thấm đẫm áo. Thế nhưng giờ đây, dáng của vẫn đoan chính, lời đối đáp với Lý Sơ vẫn ôn hòa, tuyệt để lộ chút yếu thế nào.

Hắn càng bình tĩnh, lòng nàng càng quặn thắt.

Tiểu tổ tông mới mười sáu tuổi đầu, thương chiến trường, băng bó xong gượng dậy, giả như vô sự mà tiếp khách, đối phó với kẻ thù ngoài trướng.

Thật khổ quá

Mí mắt Đường Tiểu Bạch nóng lên, nàng cúi đầu dụi mắt, ngẩng lên, ngờ bắt gặp ánh của Mạc Cấp.

Nàng cùng vốn ít khi tiếp xúc. Người trầm mặc, hiếm khi xuất hiện mặt ai, mà khi xuất hiện cũng chẳng biểu lộ gì nhiều.

Giờ phút , vẫn nét mặt lạnh nhạt, nhưng ánh mắt như điều gì.

Đường Tiểu Bạch khẽ nhướn mày, ngầm hỏi ý tứ .

Mạc Cấp liền .

Nàng chỉ đành tự đoán lấy. Hình như… ánh mắt mang chút thương xót?

Thương xót nàng ?

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Lý Mặc nhanh tiễn Lý Sơ , đó gọi Tần Khuynh Dung tiến , dặn:

“Ngươi cứ trông chừng Lý Sơ, binh doanh bố trí như thường là . A Sử Na Đốt tập kích ắt là vì lương thảo. Trong cơn rút quân gấp gáp, ngay cả thương cũng , e rằng chẳng dám dò xét nữa.”

“Nếu thì ?” – Tần Khuynh Dung vẫn cái tính thích cãi của .

“Chúng tám vạn tinh binh,” – Lý Mặc nhàn nhạt – “ c.h.ế.t.”

Tần Khuy nh Dung liếc Đường Tiểu Bạch từ bình phong bước , đầy ẩn ý: “Lúc trở về, trông ngươi chẳng khác nào sắp c.h.ế.t thật đấy.”

Lý Mặc cảm thấy gáy lạnh toát, vội đặt tay lên vết thương, giọng khẽ mấy phần: “Ta… còn chịu .”

Loading...