Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 277: Cô đơn bình định bốn phương, lên ngôi trong sự ủng hộ của mọi người.

Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:10:20
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Đường Tiểu Bạch đầu , bên ngoài cất tiếng.

“Tần Thiên thương ? Thương ở ? Có nặng lắm ?” Giọng mang theo sự quan tâm rõ rệt.

Đường Tiểu Bạch sững . Giọng

“Ta xem thử!” Người dứt định vén màn trướng lên.

Không ngoài dự đoán  binh của Lý Mặc chặn .

“Ngay cả cũng xem?”

Người nọ như tin nổi, “Ngươi chắc chứ? Đây là ý của tiểu lang nhà các ngươi ?”

Đường Tiểu Bạch thấy cũng thấy , đầu gọi: “A Tiêu—” cất tiếng liền ngẩn , cảm giác gì đó sai sai.

Song, ngoài tai quá thính, lập tức thấy động tĩnh trong trướng: “Bên trong còn ?”

Không gian trong ngoài nhất thời lặng ngắt. Một lát , Lý Mặc mới cất giọng trầm tĩnh: “Mời Lý Thế tử .”

Lý Hành Viễn chần chừ: “Cái tiện ?”

binh sĩ canh cửa lệnh, lập tức vén màn lên, chỉ đành nửa đẩy nửa kéo mà bước .

Trong trướng đốt đèn, song nhờ ánh lửa hắt , vẫn rõ lờ mờ cảnh vật.

Lý Hành Viễn định vòng qua bình phong , chợt bên trong tiếng sột soạt vội vàng, liền dừng bước, bật khẽ:

“Mới xa mấy ngày, học trò giấu nữ nhân trong trướng ? Nhị tiểu thư nhà chúng , chắc ngươi c.h.ế.t mất xác!”

Sau bình phong lập tức yên ắng. Một lát , vang lên tiếng ho khẽ.

“Lý Thế tử …” Giọng nữ ngượng ngập gọi .

Lý Hành Viễn chỉ cảm thấy đầu óc nổ “oành” một tiếng.

“Tiểu Bạch?!”

Hắn lập tức tung chân đá văng bình phong, sải bước xông .

Trong ánh sáng lờ mờ, thấy rõ giường hai bóng đang , liền cởi áo choàng, quấn lấy nhỏ hơn, bế lên lùi mấy bước, mặt đỏ gay, gào to:

“Ngươi…cầm thú! Tiểu Bạch mới bao nhiêu tuổi mà ngươi dám chuyện !”

Tiếng động quá lớn khiến bên ngoài mấy vội chạy , đèn đuốc cũng thắp sáng.

Ánh sáng rọi xuống, chiếu rõ gương mặt lạnh lùng mà tuấn tú của thiếu niên giường, cũng chiếu thấy chỉ mặc một lớp áo mỏng.

Lý Hành Viễn càng tin chắc suy đoán của , mặt đỏ bừng vì giận: “Ngươi—”

“Lý Thế tử!” Đường Tiểu Bạch cuối cùng cũng ló đầu khỏi áo choàng rộng, vội vàng kêu: “Ngươi hiểu lầm , A Tiêu thương, còn chẳng nổi gì cả!”

Lời khỏi miệng, khí đông cứng .Vài ánh mắt đồng loạt phắt về phía nàng.

Khoan ! Ta gì thế ?

Đường Tiểu Bạch vội rụt đầu : “Ý là… thương… chỉ ở chăm sóc thôi…”

Ta vẫn là một đứa bé ngoan, chẳng gì hết…

“May mà trúng chỗ hiểm.” Lý Hành Viễn xem qua vết thương của Lý Mặc, thở phào nhẹ nhõm nhưng giọng vẫn vui: “Bên cạnh ngươi ai ? Sao để Tiểu Bạch chăm sóc?”

“Không ,” Đường Tiểu Bạch đỏ mặt, chỉ dám ló đôi mắt tròn xoe từ trong áo choàng , “Là yên tâm, nên tự xin ở chăm nom.”

Lý Hành Viễn nàng, ánh mắt phức tạp.

Quả thật, hành động bốc đồng. Nói cho đúng, hai đứa nhỏ , tuổi còn hiểu chuyện, sẽ chẳng thể nên trò trống gì.

vấn đề ở chỗ  Thái tử thì ngây ngô ai dạy, còn cô bé … hình như hiểu nhiều hơn ?

Vậy ai dạy nàng? Là… Kiều Kiều ?

Hắn sờ cằm, ánh mắt càng sâu.

Đường Tiểu Bạch thấy kiểu đó, hổ đến mức rụt đầu áo choàng.

Lý Mặc rõ nàng đang thẹn vì điều gì, chỉ thấy dáng vẻ trong ánh mắt của Lý Hành Viễn như chui xuống đất, liền nhíu mày: “Chuyện gì để mai tiếp. Ta nghỉ ngơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-277-co-don-binh-dinh-bon-phuong-len-ngoi-trong-su-ung-ho-cua-moi-nguoi.html.]

Lý Hành Viễn hiểu đang đuổi khéo , liền khẩy: “Nghe thấy , Tiểu Bạch? Tiểu lang nhà ngươi nghỉ, mau ?”

“A?” Đường Tiểu Bạch ló nửa mặt : “Hắn là bảo ngươi chứ? Ta còn chăm A Tiêu mà!”

Lý Hành Viễn khoanh tay lạnh: “Hắn cần ngươi chăm chắc?”

Liếc qua Lý Mặc với vẻ mặt u ám, tiếp: “Không đến ? Ta chăm!”

Đường Tiểu Bạch còn định biện giải, nhưng chặn lời: “Một tiểu nha đầu như ngươi, chăm sóc bệnh thế nào? So với ngươi, còn hữu dụng hơn!”

Nói quả cũng lý. Đường Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, liền gật đầu.

nàng cũng nhất thiết tự chăm sóc vị tiểu tổ tông . Về phận mà , đúng nên ở là Tần Khuynh Dung mới .

Tần Khuynh Dung trấn giữ bên ngoài, nên Đường Tiểu Bạch mới để cạnh tiểu tổ tông.

Giờ Lý Hành Viễn đến, đúng là hữu dụng hơn nàng nhiều.

Huống hồ, thực tế cũng chứng minh, nàng quả thực đáng tin lắm…ngủ còn say hơn cả thương.

“Vậy thì phiền Thế tử !” Đường Tiểu Bạch dặn dò thêm mấy câu, yên tâm rời .

Lý Mặc theo bóng nàng, tuy sắc mặt vui, nhưng cũng ngăn cản.

Hắn và Lý Hành Viễn còn chuyện cần bàn, giữ nàng ở cũng đạo.

“Ngươi từng giao thủ với A Sử Na Đốt?” Lý Mặc hỏi.

Lý Hành Viễn thu vẻ cợt nhả, gật đầu: “Ba hôm chạm trán ở Bạch Đạo. Tên già đ.á.n.h thì bỏ chạy, chạy còn nhanh như chồn, đuổi suốt hai ngày một đêm vẫn bắt .”

Một canh giờ , đại quân hành đêm mà Mạc Hoãn dò chính là binh sĩ của Lý Hành Viễn.

Quân Hung Nô mà Lý Mặc truy kích mấy ngày liền chạy về hướng đông, gặp đại quân của Lý Hành Viễn, vòng sang hướng khác  ai ngờ vòng xong đụng ngay quân của Lý Mặc.

gặp lúc đêm khuya, kịp nhận , nên bọn chúng thừa cơ tập kích, toan cướp đốt lương thảo.

“Bọn chúng là kỵ binh, mang nặng, quen đường, đuổi cũng chẳng dễ.”Nói đến đây, Lý Hành Viễn khỏi phiền muộn.

Hung Nô chính là thứ khó đối phó nhất  đ.á.n.h c.h.ế.t, hù cũng chẳng sợ.

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Không cần truy nữa.” Lý Mặc , giọng trầm , “Đại quân tiếp tục tiến bắc. Vùng Mạc Nam để sót một mảnh giáp.”

Lý Hành Viễn kinh ngạc, thật lâu.

Thái tử giờ mới tròn mười sáu, vẫn còn là thiếu niên, mà giữa hàng mày chẳng còn chút non nớt nào.

Khi tiểu cô nương nhà họ Đường còn ở đây, vẫn còn nét mềm dịu. giờ, chỉ bàn đến đại sự, đôi mắt liền thâm trầm, lộ sát khí lạnh đến rợn .

“Trước dẹp ngoài, trong. Điện hạ còn chính vị Đông cung, giờ tiến quân Mạc Nam e là quá gấp?” Lý Hành Viễn nghiêm nghị hỏi.

Lý Mặc vẫn thản nhiên: “Cô bình định bốn phương, dứoi sự ủng hộ của vạn dân mà đăng cơ.”

Lý Hành Viễn sững , bật : “Điện hạ chí hướng cao xa, nhưng… sợ khác đoạt công ?”

Hiện nay mấy đạo đại quân đang cùng hành động, tuy đều lấy danh nghĩa Hoàng thất, nhưng giữ chức Tổng quản hành quân là Tấn vương Lý Sơ.

Tấn vương nay tuy hình như hữu danh vô thực, nhưng khi hồi kinh luận công, tám chín phần mười là công đầu sẽ rơi tay .

Còn Lý Mặc, vì mang quân chức chính thức, thể sẽ chẳng ghi nhận chút công lao nào.

“Không .” Lý Mặc khẽ đáp, “Ta chiếu thư do Hoàng thượng bút. Nếu thành công sẽ phon tước vị.”

Lý Hành Viễn ngẩn , chau mày: “Không ngươi sẽ đợi đến năm thi khoa cử ?”

Hắn rõ hết kế hoạch của Lý Mặc, chỉ Thái tử vốn định giấu phận thêm một thời gian, đợi triều từ con đường chính thức.

Mà con đường triều hai lối: Một là nhờ công danh võ tướng, hai là nhờ khoa cử.

công lao nơi biên ải dễ khiến kẻ khác đố kỵ, càng dễ khiến Hoàng đế sinh nghi, nên chọn con đường khoa cử để nhập triều, xây nền tảng từ bên văn .

Thế mà giờ…

“Không thi nữa.” Lý Mặc đáp gọn, “Năm hồi kinh, sẽ nhận phong thưởng.”

Lý Hành Viễn trầm mặc một lát, như chợt hiểu , giật hỏi: “Năm … ngươi nhập chủ Đông cung?”

Lý Mặc khẽ gật đầu.

“Sao gấp đến thế?” Lý Hành Viễn hiểu nổi.

Loading...