Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 278: Lời cầu hôn bất ngờ
Cập nhật lúc: 2025-10-29 12:13:25
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Chờ sang năm hồi kinh, chúng thành , ?”
Từ khi Lý Hành Viễn đến, Lý Mặc và Đường Tiểu Bạch hiếm khi cơ hội ở riêng với . Khó khăn lắm mới bắt dịp, liền nhịn hỏi điều vẫn quanh quẩn trong lòng mấy ngày nay.
Từ từ mà tiến thì lợi riêng của nó, nhưng lúc chỉ nhanh một chút.
Nhanh khôi phục phận thái tử, nhanh rước thái tử phi của .
Đến khi đó, mỗi ngày đều thể ngủ cùng một chỗ …
“Đương nhiên là !” Đường Tiểu Bạch kịp kinh ngạc lập tức từ chối thẳng.
Thấy tiểu tổ tông nhà lộ vẻ ngạc nhiên chút tổn thương, Đường Tiểu Bạch vội vàng giải thích: “Sang năm mới mười ba tuổi, còn nhỏ quá mà…”
Tiểu tổ tông cũng mới mười sáu tuổi thôi, cái tuổi mà chuyện cưới xin cái gì chứ?
“Vậy khi nào mới chịu gả cho ?”
Mặt Đường Tiểu Bạch đỏ bừng: “Còn sớm lắm… Giờ mấy chuyện đó gì chứ…”
Cái tuổi , suốt ngày nghĩ chuyện cưới vợ gả chồng, đúng là sớm quá !
“Không sớm ,” Lý Mặc , “Trận chiến mắt, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng là xong. Đợi hồi kinh, sẽ lấy công lao chiến trận để triều—”
“Công lao chiến trận? Chẳng ngươi sẽ thi khoa cử ?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên ngắt lời.
“Không thi nữa.”
Đối với Lý Hành Viễn, còn lười giải thích, nhưng Đường Tiểu Bạch hỏi, kỹ: “Trước nhờ quân công triều là sợ kết thù quá sớm, từ từ tiến. nay và Lý Sơ trở mặt, chẳng cần chậm rãi nữa, thà dứt khoát một .”
Muốn thành sớm là thật, nhưng tình thế đổi cũng là thật. Tóm , giờ thể nhanh hơn .
“Chậm nhất là cuối năm , thể chính thức đăng vị Đông cung.” Hắn hạ giọng, cũng khẽ nghiêng về phía nàng, ánh mắt sâu sáng như đuốc:
“Ta lập nghiệp, A Kiểu, nàng bao giờ mới chịu gả cho ?”
Đường Tiểu Bạch ép đến lùi nửa bước, ấp úng đáp: “Ít nhất… ít nhất cũng mười tám tuổi chứ…”
“Mười tám?” Lý Mặc cau mày, “Mười bốn!”
Đường Tiểu Bạch cũng nhíu mày: “Mười tám là mười tám! Cái còn mặc cả nữa ?”
“Mười lăm.” Hắn nhượng bộ một chút.
“Là mười tám!” Đường Tiểu Bạch kiên quyết nhường. Hắn mím môi: “Mười sáu.” Ánh mắt mang theo chút khẩn cầu.
Đường Tiểu Bạch động lòng, do dự một lúc, tuy chắc chắn, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững: “Mười tám!”
“Cái gì mười tám?” Một giọng bất chợt chen .
Sắc mặt Lý Mặc lập tức biến đổi.
Sao là nữa?
Hắn đầu , chỉ thấy Lý Hành Viễn đang ung dung bước tới, lưng còn Tần Khuynh Dung, Cố Hồi, Tào Phần và Mạc Hoãn – một đoàn đông nghẹt, cũng chẳng giống tình cờ ngang.
Ánh mắt Lý Mặc tối sầm, liếc Mạc Hoãn một cái.
Mạc Hoãn cũng chỉ đành bất lực cúi đầu – thật sự cố ngăn, nhưng nhiều như , cản nổi?
Lý Mặc cũng hiểu rằng chẳng thể nào ngăn bọn họ. Thế nhưng thấy Đường cô nương đang do dự, thể dễ dàng bỏ qua chứ?
“Mười bảy!” Lý Mặc như chẳng ai xung quanh, vẫn chăm chú nàng, tiếp tục tranh thêm một bước.
“Mười tám!” – Đường Tiểu Bạch phản xạ đáp ngay, chịu thua.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
“Mười sáu!”
Đường Tiểu Bạch ngẩn : “Sao mười sáu ?”
Hắn mím môi thành một đường thẳng, gì. Đường Tiểu Bạch quá hiểu , chỉ thoáng qua thấy rõ vẻ tủi trong ánh mắt .
Nghĩ kỹ , nhường nàng hết đến khác, còn nàng thì cứng đầu chẳng chịu lùi một bước — ấm ức cũng thôi.
Đường Tiểu Bạch mềm lòng, lời kịp suy nghĩ bật khỏi miệng: “Thôi , mười bảy …”
Thấy nét mặt từ âm trầm chuyển sáng, Đường Tiểu Bạch thở phào, âm thầm tự trách.
Lại để mặc cả ?
Thôi bỏ , mười bảy với mười tám cũng chẳng khác bao nhiêu, coi như nhập gia tùy tục …
“Các đang gì thế? Mười sáu, mười bảy, mười tám là gì?” – Tần Khuynh Dung tò mò hỏi.
Một câu hỏi hết sức bình thường, nhưng khiến má Đường cô nương đỏ lựng. Nàng đáp, chỉ len lén liếc sang vị tiểu thái tử.
Thái tử điện hạ thì da mặt dày hơn nhiều, bước lên một bước, chắn nàng lưng, thản nhiên hỏi:
“Các ngươi đến đây gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-278-loi-cau-hon-bat-ngo.html.]
Lý Hành Viễn khẽ nhạt: “Thế còn hai các ngươi thì ?”
Đường Tiểu Bạch ló đầu lưng Lý Mặc, nhỏ: “A Tiêu dẫn tới xem đền Phất Vân .”
Nơi họ đang là một ngôi đền thần do Thổ Cốc lập nên, tên gọi Phất Vân.
Hôm nay đại quân hạ trại ngay gần đó. Vừa đến, Đường Tiểu Bạch nhận mảnh giấy nhỏ Mạc Hoãn lén gửi tới — là tiểu tổ tông hẹn nàng xem đền Phất Vân .
Dạo Lý Hành Viễn cứ kè kè như canh trộm, khiến nàng và tiểu tổ tông lâu chuyện riêng. Thế là nàng tìm cách đuổi bớt , chỉ mang theo Oanh Oanh đến điểm hẹn.
Tưởng chỉ là buổi gặp nhỏ, ai ngờ tới cầu hôn. là tính sai !
Giờ Lý Hành Viễn tìm tới, thấy hai gần liền cau mặt, lạnh lùng liếc Lý Mặc, giơ tay hiệu Đường Tiểu Bạch gần, :
“Muốn xem đền Phất Vân thì cần dẫn ? Gọi chẳng ?”
Đường Tiểu Bạch chợt nhận vị Thế tử tự xem là rể mất . Đừng tỷ tỷ nàng còn gật đầu, cho dù thật sự thành rể, cũng thể bắt nạt tiểu tổ tông như chứ!
Đường Tiểu Bạch chỉnh nét mặt, điềm đạm đáp: “Ta chỉ ngoài dạo chút thôi, dám phiền đến Thế tử?”
Lý Hành Viễn bật . Không dám phiền Thế tử, nhưng dám phiền Thái tử — là ai ai sơ .
Hắn lạnh, liếc Lý Mặc một cái. Muội đáng yêu thế thể sai? Nhất định là kẻ nào đó lòng đen tối xúi giục!
“ ,” – Lý Hành Viễn nửa nửa giễu “Ta vốn đang bận bàn việc quân cùng các tướng, ai ngờ phát hiện Tần tiểu lang mất tăm, nên mới ngoài tìm.”
Đường Tiểu Bạch chớp mắt, lập tức hùa theo: “Vậy các mau ! Chính sự quan trọng hơn, tự dạo !”
Nói xong, nàng khẽ đẩy Lý Mặc. Mau đưa tiểu tổ tông , đừng để hỏi mấy chuyện lạ nữa!
Lý Mặc cũng phản đối — quả thật còn việc bàn.
Lúc đang là giữa đông, rét cắt da. Sau khi hành quân đến bờ bắc Hoàng Hà, nơi đền thần Phất Vân , họ gần như quét sạch vùng Mạc Nam. Giờ đây, hướng tiến tiếp theo cần định đoạt.
Khi những cần rời khỏi, Đường Tiểu Bạch cuối cùng cũng thể thong thả tham quan đền Phất Vân.
Đền Phất Vân đồi Phất Vân — vùng cao địa nhiều miếu thờ, trong đó Phất Vân Từ là lớn nhất và nổi danh nhất.
Nàng dạo khắp trong ngoài, bước cửa điện, về phía tây. Ánh hoàng hôn đỏ như m.á.u nhuộm cả cánh đồng mênh mông; trong khoảnh khắc, nàng như thấy bóng chiến mã tung hoành, gươm giáo sáng lóa giữa trời chiều.
Từ xưa, các bộ tộc du mục phương Bắc mỗi khi nam tiến đều lệ tế trời tế thần ở đồi Phất Vân khi xuất binh. Từ thời Hán với Hung Nô cho đến nay là Thổ Cốc, truyền thống vẫn đổi.
“Ngày xưa Chiêu Quân tái, xuất cũng qua nơi ?” – Đường Tiểu Bạch khẽ hỏi.
“Phải,” – Cố Hồi gật đầu, “Chiêu Quân khi tái xuất từng dừng ở đồi Phất Vân, tế lễ tại đền thầnPhất Vân,” khẽ thở dài, “ yếu liễu đào, mà giữ yên biên ải trăm năm.”
Đường Tiểu Bạch lặng . Đồi Phất Vân địa thế cao, ngẩng đầu phương bắc chỉ thấy núi trập trùng.
Nàng im lặng , tâm trí phiêu du chẳng trôi về .
“Gió nổi , về thôi?” – Cố Hồi .
Đường Tiểu Bạch gật đầu, đang định Thì khoé mắt bỗng bắt một tia động tĩnh.
Nàng đầu, liền thấy ngoài rặng núi phía bắc, một đội kỵ binh đang vòng , phi thẳng về phía doanh trại.
“Người Thổ Cốc!”