Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 283: Lần đầu xuống bếp.

Cập nhật lúc: 2025-11-01 01:34:43
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phùng Phác, tên thật là Phùng Thông, từng là một trong những nhân chứng quan trọng trong vụ án oan của nhà họ Tần năm đó.

 

Khi họ để ý đến , Phùng Phác c.h.ế.t — c.h.ế.t vì say rượu ngã ngựa. Lý Sơ , Phùng Phác là do Tể tướng Vương Mậu Chiêu sai g.i.ế.c hại.

 

Tin quá lớn, khiến cả gian phòng nhất thời chìm im lặng. Lý Mặc lặng lẽ trải một tờ giấy mới, cầm bút bốn chữ “Vương công như ngộ”, nét mặt hề tỏ nặng nề.

 

Tần Khuynh Dung nhíu mày: “Ngươi… chẳng lẽ ?”

 

Lý Mặc đáp.

 

Đường Tiểu Bạch trả lời: “Không , A Tiêu , nhiều nhất chỉ là đoán thôi.”

 

Tần Khuynh Dung liếc nàng một cái: “Làm ngươi ?”

 

“Vì nếu , sẽ với chứ !” Đường Tiểu Bạch trả lời như lẽ đương nhiên.

 

Tần Khuynh Dung: “…”

 

Lúc , Lý Mặc mới ngẩng đầu lên, liếc nàng một cái: “Ừ.”

 

Rồi cúi xuống tiếp: “Lý Sơ e là sắp hành động .”

 

Từ đầu gặp ở phủ Thường Sơn Vương hồi đầu năm ngoái, Lý Sơ luôn tỏ thời thế — việc đều tính toán kỹ lưỡng khi tay.

 

Cái c.h.ế.t của Phùng Phác, tuyệt đối thể chỉ mới phát hiện gần đây. Giờ cố tình tung tin , ắt hẳn là mục đích. Tần Khuynh Dung suy nghĩ một lát, cũng đoán phần nào:

 

Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Hắn thấy Vương Mậu Chiêu tán thành hòa , nên nhân cơ hội ly gián nhà họ Tần với Vương Mậu Chiêu, đúng ?”

 

“Cứ để .” — Lý Mặc hờ hững đáp.

 

Đường Tiểu Bạch vẫn nghiêng bên cạnh , tò mò dõi theo từng nét chữ. Khi thấy đến mấy chữ “Tấn vương nhắc đến cái c.h.ế.t của Phùng Phác”, nàng ngạc nhiên hỏi:

 

“Chỉ như thôi cũng đủ để thuyết phục Vương Mậu Chiêu ?”

 

Lý Mặc khẽ mỉm : “Ban đầu bảy phần chắc, giờ tăng thêm một phần nữa.”

Kinh thành, phố Vụ Bổn, phủ của Trung Thư Lệnh Vương Mậu Chiêu.

Khi thấy bốn chữ “Tấn vương nhắc đến cái c.h.ế.t của Phùng Phác”, Vương Mậu Chiêu khỏi khẽ , cảm khái với mưu sĩ bên cạnh: “Tiểu Thái tử của chúng , cuối cùng cũng trưởng thành .”

Mưu sĩ xem qua nội dung bức thư, nên dám phụ họa, chỉ hỏi: “Chuyện xây thành, công gia định xử lý thế nào?”

Vương Mậu Chiêu xem thêm một lát. Trong thư đều là những phân tích lợi hại thẳng thắn, rõ ràng.

Những điều , ông dĩ nhiên đều hiểu rõ. Thái tử bức thư , chính là để rằng cũng hiểu.

“Cứ xem thêm .” Vương Mậu Chiêu thong thả đặt thư xuống.

Lúc , hầu bên ngoài bẩm: “Tam lang cầu kiến.”

Tam lang nhà họ Vương tức Vương Tiệm, cháu đích tôn của Vương Mậu Chiêu.

“Cho nó .”

Một thanh niên mặc áo gấm màu trắng bước trầm , đến cửa liền khom hành lễ: “Tổ phụ!”

Vương Mậu Chiêu ba con trai, con cả sinh hai con trai. Vương Tiệm là cháu đích tôn của nhất phòng, thông minh, trầm tĩnh từ nhỏ, nên Vương Mậu Chiêu đối với vô cùng xem trọng.

Đặc biệt là năm ngoái, khi phủ Yến Quốc công xảy biến cố, Vương Tiệm vẫn kiên quyết giữ lời hứa, tiếp tục nghị với phủ Yến Quốc công, với lý do “môn hạ tể tướng, tín nghĩa thể mất” điều đó càng khiến Vương Mậu Chiêu đ.á.n.h giá cao hơn.

Đại trượng phu hành sự, cốt ở mưu lược và quyết đoán. Vương Tiệm đều đủ cả hai.

“Có chuyện gì?” Vương Mậu Chiêu hỏi.

Vương Tiệm thẳng dậy, dáng vững vàng như tùng bách: “Tôn nhi triều đình định xây thành ở phía bắc khúc sông Hoàng Hà, nguyện theo Bộ Công cùng !”

Vương Mậu Chiêu trầm mặc một lát, chậm rãi hỏi: “Con … vì ?”

Vương Tiệm điềm tĩnh đáp:

“Tổ phụ từng nhiều nhậm chức ở Doanh Châu, Phong Châu, Lương Châu. Từ khi lập triều đến nay, từng ai hiểu biên sự mà thể tể tướng.”

Vương Mậu Chiêu hồi lâu, lớn: “Tốt!”

……

Phủ họ Phí ở phố Tuyên Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-283-lan-dau-xuong-bep.html.]

Bóng dáng thiếu niên như tia nắng sớm trong trẻo xuyên qua hành lang bước .

“Thập nhất lang!”

Phí Khoan dừng bước, mỉm gật đầu với hầu của Phí Tuyên, hỏi: “Cửu ca trong phòng ?”

“Vào !” giọng từ bên trong truyền .

Phí Khoan nhanh chân bước , thấy Phí Tuyên đang bên cửa sổ thư, giữa mày nhíu, liền hỏi: “Thư của ai ?”

Phí Tuyên im lặng một lúc đáp: “Của nhị tiểu thư nhà họ Đường.”

Gương mặt trắng trẻo của thiếu niên lập tức ửng đỏ: “Nàng… nàng còn về kinh? Yến Quốc công chẳng hồi triều ?”

Phí Tuyên xuống bức thư, ánh mắt chút phức tạp: “Nàng đến Hà Đông .”

“Hà Đông?” Phí Khoan ngẩn .

Hà Đông hơn một năm nay vẫn còn chiến sự, một cô gái như nàng đến đó gì?

“Nàng đang ở phía bắc Hoàng Hà, vùng đồi Phất Vân” Phí Tuyên cũng ngờ Đường Tiểu Bạch đến tận nơi đó. khi tin, cũng chẳng thấy quá bất ngờ — Vì ở đó Tần Thiên.

Trước đây, hai đứa nhỏ cảm tình với . Chỉ là khi , một là chủ, một là tớ. Còn bây giờ thì khác

“Cửu ca? Nhị tiểu thư gửi thư cho , chẳng lẽ là vì chuyện xây thành?” Phí Khoan cũng nghĩ .

Phí Tuyên gật đầu: “Nàng nhờ Phí gia chúng ủng hộ việc xây thành.”

Lần nàng nhờ giúp đỡ là vì phủ Yến Quốc công, Lần là vì Tần Thiên.

Xem , Thập nhất của … e là duyên .

“Vậy chúng nên ủng hộ ?” Phí Khoan hỏi. Từ giọng của , thể sự hồi hộp và mong chờ.

Phí Tuyên một cái: “Đợi bàn với phụ mới quyết định.”

Phí Khoan do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: “Nếu thật sự xây thành… thể cùng ?”

……

Mùng Một tháng Giêng, tấu chương gửi . Đến Rằm tháng Giêng, tin từ kinh thành truyền đến.

Khi tin mang đến, Đường Tiểu Bạch đang ăn mì trong doanh trại của Lý Mặc.

Hôm nay là sinh nhật mười ba tuổi của nàng. Tiểu tổ tông của nàng chẳng học ở đích xuống bếp nấu cho nàng một bát mì thọ.

Giống hệt nàng nấu cho nước lèo thịt dê, cùng là một quả trứng ốp lòng đào.

Khi mang đến, Tần Khuynh Dung liếc qua to: “Nhị tiểu thư của chúng sinh nhật, mà ngươi cho ăn cái ?”

Đường Tiểu Bạch vội ôm bát mì về phía , chắc nịch: “Ta thích ăn món mà!”

Tần Khuynh Dung liếc mắt một cái, bỏ . Đường Tiểu Bạch ngẩn : “Nàng ?”

Lý Mặc thản nhiên đáp: “Đừng bận tâm.”

nàng thể để tâm dù đó cũng là tỷ tỷ của tiểu tổ tông.

“Có tin từ kinh thành nên tỷ thấy áp lực ?” Nàng gắp mì đoán.

Ngay lúc , tin từ kinh thành đưa .

Khi Lý Mặc mở thư , Đường Tiểu Bạch lập tức buông bát, chạy xem.

Lý Mặc “soạt” một cái gập thư : “Ăn xong xem.”

Nàng đành trở chỗ, tiếp tục ăn mì.

Vừa ăn, chờ xong cho nhưng chẳng động đậy gì cả.

“Ngươi xem luôn ?” nàng hỏi.

“Đợi nàng ăn xong, cùng xem.” — Lý Mặc .

“Ngươi thể xem cho mà.”

“Một tâm hai việc, ăn sẽ ngon.”

Đường Tiểu Bạch đành cúi đầu, tiếp tục ăn. ăn cũng vội vì còn dặn: “Ăn chậm thôi, nghẹn thì khỏi thư luôn.”

Nàng ngẩng đầu, đầy oán trách.

Giọng dịu : “Đây là đầu xuống bếp mà…”

Đường Tiểu Bạch thì mềm lòng, bắt đầu nhai chậm rãi.

Lần nàng ăn thật lâu, mất hẳn hai khắc đồng hồ. Khi đặt bát xuống, đôi môi đỏ hồng như quả đào chín mọng.

Lý Mặc nàng, hiểu tim khẽ loạn, liền vội , lấy khăn lau vết nước nơi khóe môi cho nàng.

Chỉ chạm khẽ một chút, đầu ngón tay cảm thấy mềm ấm.

Hắn vội rụt tay .

“Sao ?” Đường Tiểu Bạch hỏi, tự cầm khăn lau miệng.

Lý Mặc lắc đầu: “Ăn quen ?”

Nàng lập tức nhoẻn miệng , đôi mắt cong cong, gật đầu thật mạnh: “Ngon lắm! Ngươi thiên phú đó!”

Không là do “bộ lọc” do thật sự như thế, nhưng trong mắt nàng đúng là ngon!

Lý Mặc nóng mặt, buột miệng : “Vậy mai nấu cho nàng ăn!”

Đường Tiểu Bạch sững , bật nghiêng ngả:

“Không cần mai hahaha… bình thường chẳng là mỗi năm sinh nhận nấu 1 ? Ngày nào cũng nấu thì quá đáng quá hahaha…”

Lý Mặc mặt đỏ, ấp úng sửa : “Vậy… , mỗi năm sinh nhật đều nấu cho nàng ăn.”

Đường Tiểu Bạch càng dứt, vai run lên vì vui.

Lý Mặc nghiêm mặt , lấy bức thư .

Đường Tiểu Bạch lập tức thu nụ , nhích sát đến bên : “Sao ? Họ đồng ý chứ?”

Loading...