Thái Tử Và Tuyệt Học Trà Xanh Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 301: Đại tiểu thư đến.
Cập nhật lúc: 2025-11-06 11:55:14
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhân Trí cung , điện Thái tử.
Khi Lý Dao bước qua ngưỡng cửa cao của điện, nàng khẽ rùng , trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ, thậm chí chút đầu bỏ chạy.
“Tỷ đến !” giọng thiếu niên vang lên từ mấy tầng rèm lụa, mơ hồ mà mang theo nụ , dịu dàng thiết.
Lý Dao cứng nơi cửa, khẽ hỏi: “Điện hạ triệu tới, là vì việc gì?”
Thái tử im lặng một thoáng, mỉm : “Sao tỷ ?”
Lý Dao đáp. Trong điện truyền một tiếng thở dài nhẹ: “Tỷ lâu đến thăm , là đang giận ?”
Đã lâu ư?
Lý Dao thoáng ngẩn .
là . Lần cuối cùng nàng gặp , là buổi yến ngắm sen nửa tháng .
Chốn thâm cung lạnh lẽo, ngoài thị vệ và thái giám, chỉ hai bọn họ nương tựa lẫn .
Ban đầu, vì xa lạ và cảnh giác, họ còn giữ cách; chẳng từ khi nào, thành ngày nào cũng gặp mặt.
Cho đến buổi yến tiệc nửa tháng —Ánh trăng chiếu lên ao sen, hoa sen rực rỡ, dung nhan thiếu niên như họa, đôi mắt sáng khẽ liếc, phong thái mị hoặc.
Bàn tay trắng trẻo, mềm mại của như thường lệ nắm lấy tay nàng, ánh khẽ chuyển, nghiêng , dựa theo bàn tay mà nâng chén khẽ uống cạn chỗ rượu còn sót trong ly của nàng.
Lý Dao hoảng hốt, vội vàng bỏ .
Không nên như . Nàng là đường tỷ của cơ mà!
Nghĩ đến đây, mặt nàng tái nhợt, vô thức lùi một bước. mới lui nửa bước, chẳng thể tiếp tục.
Lý Dao mấp máy môi, cuối cùng chỉ khẽ hai chữ khô khốc: “Không .”
Trong điện vang lên tiếng bước chân.
Là bước chân của Thái tử. Chậm rãi, nhưng rõ ràng.
Trong điện rộng thênh thang, tiếng bước vang vọng từng hồi, từng bước, từng bước, xuyên qua lớp lớp rèm lụa, tiến dần về phía nàng.
Khi bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên hiện lên bình phong, bước chân khựng .
, với dáng vẻ ung dung như dạo, vòng qua bình phong, , dừng ngay mặt nàng.
Trong đôi mắt xinh chứa chan tình cảm , ánh lên một tia sáng lạnh như dao, khiến gương mặt vốn ôn hòa cũng trở nên băng giá. Hắn im lặng một lúc, nở nụ , giọng nhẹ nhưng lạnh như gió thu:
“Ta còn tưởng… tỷ cuối cùng cũng chịu để ý đến cơ…”
…
Thân xác Tân Ỷ an táng tại quê cũ ở huyện Phụng Tiên, phủ Kinh Triệu, bên cạnh mộ mẫu nàng.
Vì đường vòng nên đoàn chậm trễ mấy ngày. Khi đến kinh thành, là ngày 25 tháng Bảy.
Theo quy định, quân đội ngoài thành phép tự tiện tiến , khi đến phạm vi năm mươi dặm ngoài kinh đô. Lý Mặc cùng ở trạm dịch ngoại thành, chờ triều đình cử quan Lễ bộ đến tuyên chỉ.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tuy nhiên, Đường Tiểu Bạch thì cần, nàng thuộc biên chế quân đội, thể thành bất cứ lúc nào.
Dẫu , để khi gặp thể trông tươi tỉnh hơn, nàng vẫn quyết định nghỉ trạm một đêm, định sáng hôm dậy sớm thành. sáng hôm , còn kịp tỉnh ngủ, lay dậy:
“Đại tiểu thư đến !”
Đường Tiểu Bạch còn mở mắt, bật dậy: Tỷ đến ? Sao tỷ đến đây?”
“Đại tiểu thư đặc biệt tới đón Nhị tiểu thư đó!” giọng một cô gái vang lên trong trẻo, quen lạ.
Đường Tiểu Bạch nheo một mắt thấy một cô gái mặc áo vàng nhạt, xinh xắn, đang cầm y phục giúp nàng .
“Cam Tử?” Đường Tiểu Bạch ngạc nhiên “Sao ở đây? Xin nghỉ ?”
Cam Tử khẽ “” một tiếng, giúp nàng chỉnh quần áo mỉm :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-va-tuyet-hoc-tra-xanh-de-nhat-thien-ha/chuong-301-dai-tieu-thu-den.html.]
“Nghe tin Nhị tiểu thư sắp về, và Đào Tử bàn sáng sớm đến đón!”
Đang , Đào Tử cũng bước , tay bưng một chậu nước nóng, thứ quen thuộc y hệt những ngày xưa ở nhà.
Trong lòng Đường Tiểu Bạch ấm áp nên lời, nàng : “Có gì mà đón, việc học mới là quan trọng, đáng vì chuyện mà xin nghỉ.”
Vì nóng lòng gặp tỷ tỷ, nàng chẳng kịp chuyện trò với hai , vội vàng rửa mặt chải đầu chạy ngoài.
Chiếc xe ngựa sang trọng dành riêng cho Đại tiểu thư Đường dừng ngay trạm dịch. Khi Đường Tiểu Bạch bước , bên xe một đang …
Lý Hành Viễn.
Người đàn ông cao lớn đang cúi , ghé sát cửa sổ xe, chuyện với giọng nhẹ nhàng, nụ chan hòa.
lúc Đường Tiểu Bạch đến gần, nàng thấy đưa tay lên vén rèm xe. Rèm thêu kim tuyến khẽ lay, hé lộ gương mặt mỹ nhân bên trong rực rỡ đến khiến ngẩn ngơ.
Chỉ trong chớp mắt, rèm kéo mạnh xuống, che kín dung nhan .
“Kiều Kiề…” — Lý Hành Viễn lên tiếng, giọng uất ức như trẻ nhỏ, tội buồn .
Đường Tiểu Bạch nhịn , “phì” một tiếng bật .
Lý Hành Viễn như điện giật , thấy cô gái nhỏ đang tươi , lập tức đỏ mặt, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm giọng: “Sao giờ mới ? Để tỷ tỷ đợi lâu thế !”
Vừa dứt lời, trong xe liền vật gì đó ném . Lý Hành Viễn theo phản xạ bắt lấy… là một quả trái cây. Hắn vui vẻ c.ắ.n một miếng, nhai .
“Phì!” bên trong truyền giọng mắng của Đại tiểu thư, giận thẹn: “ Muội khi nào đến lượt ngươi dạy dỗ hả!”
“Không ! Không !” Lý Hành Viễn vội vàng đáp “Ta chỉ nhắc nhẹ thôi mà!” Rồi sang Đường Tiểu Bạch ,
“Đến thì mau lên xe ! Nào, đỡ một tay!” vẻ mặt cực kỳ sốt sắng.
tay đưa , khác gạt . Là Thái tử điện hạ cùng Đường Tử Khiêm bước .
Người gạt tay chính là Thái tử, hề e dè tránh né, thậm chí khi gạt còn thuận tay vòng qua, gần như ôm trọn cô gái nhỏ lòng, chiếm hữu đến lộ liễu.
Cô gái đầu thấy là , tránh, trái còn mỉm , nụ dịu dàng, ngọt như mật.
Lý Hành Viễn khẽ “chậc” một tiếng, liếc sang trưởng nàng.
Không thể nào thấy cảnh đó, mà Đường Tử Khiêm vẫn mặt đổi sắc, chẳng tỏ vẻ gì cả.
Lý Hành Viễn kinh ngạc. Chuyện gì đây? Hắn bỏ lỡ điều gì ?
Khi Đường Tử Khiêm tiến , Đường Kiều Kiều cũng bước xuống xe.
Rèm xe thị tùng vén sang hai bên, sắc đỏ tươi của áo gấm, ánh vàng của trâm ngọc, đều gương mặt rực rỡ lu mờ.
Cô bước xuống, thẳng , chiếc áo choàng trắng phủ ngoài khẽ lay, phong tư yêu kiều khiến Lý Hành Viễn đến sững sờ.
“A !” Đường Kiều Kiều cúi hành lễ, ngẩng lên, đôi mắt long lanh, xúc động đến suýt rơi lệ.
Đường Tử Khiêm vỗ nhẹ vai nàng: “Trước tiên đưa Tiểu Bạch về .”
Đường Kiều Kiều luôn lời trưởng, dù bao điều cũng nuốt , nắm tay , chào tạm biệt chuẩn lên xe.
Khi thấy Lý Hành Viễn đưa tay định đỡ, gương mặt nàng thoáng đỏ, vì ngại trưởng ở đó, liền trừng mắt lườm một cái hất tay .
Lý Hành Viễn vốn chẳng mong đỡ thật, nên nhân lúc nàng hất , khẽ bóp tay nàng một cái, trong lòng cũng xem như mãn nguyện.
đầu liền thấy Thái tử điện hạ đang một tay đỡ cánh tay cô gái nhỏ, tay còn đặt ở… eo nàng!
“Ngươi, ngươi hỗn xược quá đấy!” Lý Hành Viễn chỉ tay Lý Mặc, giận đến mức bật thốt — còn từng đối xử như !
Lý Mặc lạnh lùng liếc một cái. — Hỗn xược chính là ngươi đấy.
Lý Hành Viễn còn định tiếp, thì Đường Tử Khiêm ngắt lời: “Được , về .”
Đường Kiều Kiều lúc đó lưng, thấy cảnh Lý Mặc đỡ , chỉ thấy Lý Hành Viễn mặt hằm hằm, kịp gì ngăn .
Đã ngăn, chắc hẳn là lời . Đường Kiều Kiều tức giận trừng thêm một cái.
Lý Hành Viễn: …