Tô Dĩnh và Lưu Lan Hương bàn lấy lý do bệnh viện huyện để khám bệnh cho Tô Dụ.
Tô nhị bá xong, Tô Dụ đang "bệnh".
Tô Dụ nhớ sáng nay Tô nhị bá giúp lấy bánh nướng chị nên rạng rỡ, lộ hàm răng trắng đều như hạt gạo.
Tô nhị bá: "..."
Mí mắt Tô nhị bá nhịn nhảy nhót.
Tô nhị bá : "Phải cho cháu khám sớm, ăn quá no cho dày, nếu đến muộn thì dày sẽ tiêu hết thức ăn."
Tô Dĩnh: "..."
Nhị bá nhà cô hao tổn !
Tô Dụ: "..."
Để duy trì hình tượng, Tô Dụ giả vờ hiểu, cúi đầu xuống nhưng lườm một cái lớn.
đây chỉ là chuyện nội bộ gia đình, thật tình trạng "bệnh" của Tô Dụ nổi tiếng trong thôn, Tô lão tam thường xuyên đưa Tô Dụ đến trạm y tế tìm lão Trương nên Lưu Lan Hương lấy lý do để xin nghỉ là hợp lý.
Hai gia đình cùng về thôn, nhà Tô nhị bá đến nhưng Tô Dĩnh gọi Lư Đản .
Tô Dĩnh gọi: "Lư Đản, em về nhà chị chút."
Tô Dĩnh gì nhưng Lư Đản vẫn ngoan ngoãn trả lời "Vâng" và nhanh chóng theo bước mấy chị em họ.
Con trai gọi , Tô nhị bá đầu sâu Tô Dĩnh nhưng ông gì mà nhà.
Tô Dĩnh chờ cho ánh mắt đáng sợ của Tô nhị bá biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.
Trời ơi, may mà cô chờ đến lúc mới gọi Lư Đản về nhà chia đường đỏ, nếu nhị bá , chắc chắn sẽ cằn nhằn ngớt!
May quá, thoát một kiếp!
Nhà Tô lão tam cũng nhanh chóng về đến nhà, lúc 5 giờ chiều, trời sắp tối, các gia đình đều bắt đầu chuẩn bữa tối.
Khi nhà, Lưu Lan Hương bếp nấu ăn. Tô Mậu, Tô Thành và Tô Dụ ở sân giúp đỡ cho gà ăn (chơi với gà mái), Tô Dĩnh dẫn Lư Đản bếp.
Lưu Lan Hương hai chị em: "Hai đứa bếp gì? Vừa mới tắm rửa sạch sẽ, đừng để bốc mùi nữa."
Lưu Lan Hương nghĩ rằng Tô Dĩnh đưa Lư Đản đến chơi, trẻ con hai nhà thường ăn cơm cùng nên bà để tâm.
Tô Dĩnh nịnh : "Hì hì hì!"
Lưu Lan Hương: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-112.html.]
Bà cảm thấy điều gì .
Nghĩ đến chuyện tìm cái chổi!
Quả nhiên, Lưu Lan Hương thấy Tô Dĩnh lấy từ trong cái túi đựng quần áo và bữa trưa một gói giấy.
Tô Dĩnh mở gói giấy , bên trong là những hạt đen nhỏ và mùi thơm ngọt lan tỏa khắp phòng.
Lưu Lan Hương: "... ???"
Con bé kiếm đây?
Lư Đản: "... !!!"
A a a a! Đường! Đường!
Là đường đỏ!
Tô Dĩnh , đổ một nửa đường trong gói hũ nhỏ, đó lấy từ tủ bếp một nắm kẹo hoa quả, cuối cùng nhét một miếng mỡ heo to miệng Lư Đản buộc gói giấy.
Tô Dĩnh đưa gói giấy cho Lư Đản: "Về nhà ."
Lư Đản: "..."
Anh hiểu nổi chuyện gì đang xảy .
Hôm nay suốt ngày chị Đại Nha ở cùng mà?
Vậy thì đường đỏ là để sẵn trong túi mới kiếm ?
Lư Đản thấy cuộc đời 8 năm ngắn ngủi của bao giờ kỳ diệu như hai ngày .
Sau khi Lư Đản rời , Tô Dĩnh vội lấy bát lớn pha cho một bát nước đường đỏ.
Tô Dĩnh: "Hì hì, uống , đau bụng mà."
Lưu Lan Hương hít sâu một , cầm bát nước đường đỏ, xuống ghế nhỏ trong bếp, uống hỏi con gái.
Lưu Lan Hương: "Đứng yên đó, rõ xem nào."
Liên tục bất ngờ nhiều , Lưu Lan Hương cũng trở nên bình tĩnh hơn, bà hiểu rằng đường đỏ sai, cần uống, nhưng việc của con gái thì xử lý.
Tô Dĩnh: "..."
Mẹ cô trở nên giỏi hơn !
Trong mười lăm phút tiếp theo, Tô Dĩnh bắt đầu thì thầm giải thích chuyện về đường đỏ và chuyện nhờ xe ngày mai cho .