Lư Đản nhíu chặt mày, dáng vẻ giống Tô nhị bá thu nhỏ vài !
Tô Dĩnh thấy đều suy nghĩ kỹ bèn giải thích: "Các em nghĩ xem, đám Tô Đại Điền đến gây sự là cái sai của họ, nhưng các em đánh họ! Lúc chọn đánh là biểu hiện ngu ngốc, vì chắc chắn sẽ đánh, đánh đau đó! Vậy chị hỏi các em, bây giờ đau ?"
Chín đứa trẻ bảy đứa hét lớn: "Đau!"
Tô Dĩnh tiếp tục: " , đánh đau lắm nên các em chạy ! Chạy về , khi về thôn hoặc tìm cha hoặc tìm chị giúp các em đòi công bằng, đó mới là cách đúng nhất."
Mấy đứa trẻ suy nghĩ, thấy cũng lý!
Tô Mậu vẫn phục lắm nhưng dám lớn tiếng với chị, chỉ nhỏ giọng : "... nhưng nếu chạy thì chẳng là chúng nhận thua ..."
Trẻ con hiểu gì, chỉ thua thì mất mặt...
Tô Dĩnh đưa một ngón tay , lắc nhẹ mặt Tô Mậu, : "Em ngốc , gọi là nhận thua? Đây gọi là rút lui chiến lược! Hôm nay ức h.i.ế.p các em chỉ là mấy đứa trẻ trong thôn, mạnh mẽ gì, chỉ đánh các em đau thôi, gây chuyện lớn. nếu ở công xã hoặc huyện, lớn cướp đồ hoặc đơn giản là ức hiếp, chửi bới các em thì ? Các em cũng đối đầu trực diện? Nói cực đoan hơn, nếu gặp tội phạm, họ cầm d.a.o đe dọa các em thì ? Các em lấy thịt mềm của đ.â.m d.a.o của họ ? Vì sống còn là quan trọng nhất, đợi cơ hội, ba năm trả thù cũng muộn, hiểu ?"
Thấy mấy đứa trẻ vẻ hiểu, Tô Dĩnh tiếp tục : "Người thứ hai chị khen là em ba Tô Thành, vì mặc dù em dám chạy nhưng cũng trốn xa nguy hiểm, các em đánh nhưng dù đánh thế nào cũng ảnh hưởng đến em , đến giờ em vẫn chuyện gì."
Tô Dĩnh sang hỏi Tô Thành: "Em ba, đau ?"
Tô Thành: "Không, đau..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-171.html.]
Chỉ là cổ họng đau, nhiều quá...
Tô Dĩnh : "Các em xem, em ba cả, đánh cũng thương, đó mới là chiến thắng. Thắng thua là nhất thời mà là ai sống đến cuối cùng, sống nhất, đó mới là chiến thắng thực sự. Hơn nữa đánh là cách giải quyết nhất, gặp chuyện gì cũng suy nghĩ nhiều, lấy an của đầu tiên. Hiểu ?"
Mấy đứa trẻ đều lời của Tô Dĩnh cho nhiệt huyết sôi trào, mặc dù hôm nay thua nhưng , họ còn tương lai! Chị Đại Nha thật giỏi!
Cả đám khoanh tay ưỡn ngực, đồng thanh hô lên: "Hiểu !"
Trong lòng Tô Thành hân hoan, mặc dù còn nhưng chị khen thật vui!
Hôm nay Tô Mậu chấn động lớn, nhận thắng thua chỉ là mắt...
Lư Đản cũng thấy lời chị Đại Nha đúng, thể chỉ dựa sức mạnh, dựa trí óc, cha cũng , dựa trí óc mới là giỏi nhất!
Mã Tam Bảo Tô Dĩnh công nhận và khen ngợi, cũng cảm thấy hăng hái, ưỡn bụng tròn lên, thấy oai hơn mặt đàn em!
Nhìn xem, Tiểu Mã chính là tuyệt vời như đó!
Tô Dĩnh thấy , hài lòng gật đầu.
Kiếp hai Tô Mậu vì cứu cô mà lỡ tay g.i.ế.c , mới đó là một cái bẫy, cố tình dàn dựng, tìm một sức khỏe yếu đến gây sự, đào sẵn hố chờ họ nhảy .
giống như việc em ba Tô Thành hái táo vách đá, việc cuối cùng cũng trở thành vụ án đầu mối. Lúc đó tin cải cách mở cửa, hệ thống dấu vân tay, thiết ghi âm, camera giám sát đều , cảnh sát điều tra vụ án khó khăn nên cuối cùng Tô Dĩnh ai hại hai em trai .