Tô Dĩnh bước tới vỗ vỗ Tô Tiểu Ngũ, bảo nó đừng sủa rồi cô nhìn qua khe cửa nhưng chỉ thấy một mảng tối mờ mờ, chẳng rõ thứ gì.
Cái gì ngoài kia thế nhỉ...
Tô Dĩnh cau mày hỏi: "Ai đấy?"
Không ai trả lời, một lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng "hơ hơ hơ".
Tim Tô Dĩnh đập thình thịch.
Không phải chứ, tiếng "hơ hơ hơ" này nghe quen quá...
Nghe giống... giống...
Tô Dĩnh mở toang cửa ra, mà ngay lập tức, một bộ hàm trắng toát, răng cửa to đùng xuất hiện. Ngay sau đó là một khuôn mặt to đầy lông đang phả ra hơi thở nóng hổi với miệng đang nhe một đường cười thật lớn.
Tô Dĩnh: "..."
Ồ, chẳng phải là con la m.ô.n.g to của Lưu Đại Xuyên sao!
Con la của Lưu Đại Xuyên cười hớn hở: "Hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ..."
Cả người nó trông đầy niềm vui vì đã trốn thoát ra ngoài chơi.
Con la m.ô.n.g to của nhà Lưu Đại Xuyên không sợ người lạ, sau khi Tô Dĩnh mở cửa cho nó, con la m.ô.n.g to đã "phạch phạch" vẫy đuôi đi thẳng vào sân.
Con la m.ô.n.g to dùng cái đầu to lớn của nó cọ lên đầu Tô Dĩnh rồi lại liên tục chớp mắt về phía bếp, ý muốn biểu hiện rất rõ ràng - "Ta đói rồi, nhanh làm món đậu ngon cho ta!"
Nhưng lúc này Tô Dĩnh: "..."
Tô Dụ: "..."
Cả hai chị em đều ngơ ngác, sáng sớm thế này, sao con la của nhà Lưu Đại Xuyên lại chạy tới thôn của họ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-309.html.]
Con la không kéo xe, nếu kéo xe thì cũng không thể vào được con hẻm nhà họ, nên rõ ràng là con la m.ô.n.g to này lén lút chạy ra ngoài.
Nếu tính theo thời gian và khoảng cách thì có lẽ con la m.ô.n.g to này đã bắt đầu chạy trong đêm tối từ khoảng 5 giờ sáng...
Thật là, cái cơn thèm này mạnh mẽ đến mức nào đây!
Tô Dĩnh không dám tin vào suy đoán trong lòng mình, thậm chí cô còn bảo Tô Dụ trông chừng con la m.ô.n.g to rồi tự mình chạy ra con đường nhỏ tìm kiếm một vòng, kết quả là quả thật không thấy xe cũng không thấy Lưu Đại Xuyên...
Thật kỳ lạ!
Tô Dĩnh vỗ vào đầu con la m.ô.n.g to, hỏi: "Mày đến đây làm gì vậy? Lưu Đại Xuyên có biết mày tới đây không? Trông mày thật tự mãn đấy hả, thấy sung sướng lắm hả?"
Con la m.ô.n.g to cười "hô hô hô hô", ý rằng: "Mặc kệ, ta chỉ thấy lén lút trốn ra ngoài rất vui!"
Dĩ nhiên Tô Dĩnh không thể hiểu được, cô chỉ là theo thói quen "lải nhải" vài câu, không mong đợi sẽ có câu trả lời, nếu mà trở về làm lão thái thái, có khi còn đứng nói chuyện với cá vàng trong bể suốt cả ngày.
Nhưng sau một hồi "lải nhải", Tô Dĩnh đã buộc dây vào cọc gỗ cũ trong sân để giữ con la m.ô.n.g to và để ngăn nó trốn ra ngoài lần nữa, cô đặc biệt bảo Tô Dụ mặc áo ấm và ngồi ở cửa bếp trông chừng con la m.ô.n.g to.
Tô Dĩnh dặn Tô Dụ: "Hôm nay em nghỉ học một ngày đi, trông chừng nó nhé, chị đi làm chút đồ ăn cho nó. À, nhớ canh nó tiểu ở vườn rau nhỏ nhưng đừng để nó tiểu lên lá rau nhé!"
Tô Dụ buồn bã: "... Vâng."
Cậu vừa mới học nấu ăn đến nửa chừng, còn chưa biết mì đã chín thế nào thì đã bị con la m.ô.n.g to làm gián đoạn, thật là ngứa ngáy quá...
Tô Dụ buồn bã nhìn con la m.ô.n.g to đang "phì phì" thở ra, chu môi rồi dần dần buồn ngủ.
Trong lúc đó, ở trong phòng khách nhà Tô Dụ, bốn con ch.ó nhỏ đang dán mắt vào cửa nhìn con la rất phấn khích!
Mấy con ch.ó nhà quê này rất biết nhìn người, thấy con la vừa mới thân mật với Tô Dĩnh, chúng đã biết đây không phải kẻ xấu.
Nguyên nhân gọi con la là "thứ" vì mấy con ch.ó chưa từng thấy con la này.
Thôn Thanh Sơn chỉ có một con la, thường ngày được nuôi ở nhà Hồ lão lục, đó là tài sản quan trọng của đại đội, không dễ dàng thả ra lang thang, sợ bị người ta trộm mất.
Là những chú chó đường phố, chúng có thể chạy đến đầu kia của thôn chơi với mấy con ch.ó khác nhưng tuyệt đối không dễ dàng bước vào nhà người khác, ý thức lãnh thổ của chúng rất rõ ràng, Trương Đại Lang đã dạy dỗ rồi.